Thần Hồn Đan Đế

Chương 2717: tờ giấy huyền cơ

Sự tình khẩn cấp, có thể không lưu người sống liền không lưu người sống, nếu không mang theo cũng là phiền phức. Các loại đuổi tới gần sườn núi thì đã là giờ Tý. Nơi gần sườn núi này là một khu rừng quỷ khí âm u, bình thường rất ít người qua lại, đến ban đêm càng lộ vẻ hoang vu và đáng sợ. Tần Lãng chỉ đứng ở đó, không có gió đêm mà quần áo của hắn lại không gió mà bay, mái tóc bạc cũng bay tán loạn không thôi. Chỉ nhìn trái nhìn phải, Tần Lãng cũng không thấy bên này có nửa bóng người. Thấy tình huống này, Tần Lãng không tự chủ được nghi ngờ, có phải mình đã nhìn lầm canh giờ hay không. Ngay khi sự nghi ngờ của Tần Lãng lên đến cao trào, một giọng nói vang lên: "Ngươi đến muộn!" Phản ứng đầu tiên của Tần Lãng là: đây không phải giọng của Ba Đồ Lỗ. Vậy Ba Đồ Lỗ đi đâu? Đây lại là ai? Ngay khi Tần Lãng kinh ngạc bất định thì âm thanh kia lại một lần nữa vang lên: "Ngươi không cần tốn công tốn sức đoán ta là ai, bởi vì ngươi sẽ không đoán ra được đâu." Nghe người kia nói vậy, Tần Lãng lúc này mới yên tâm. Nếu nói như thế, tức là người này không có ác ý gì. Vì vậy Tần Lãng mạnh dạn nói: "Các hạ là ai? Vì sao không dám lộ mặt gặp người? Sao không đi ra gặp mặt?" Người kia cười lớn nói: "Ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện với ta như vậy, những kẻ dám nói chuyện như vậy với ta trước kia đều đã chết rồi." Tần Lãng cười nhạt một tiếng: "Vậy sao? Vậy ta còn thật may mắn. Bất quá ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, hiện tại có rất nhiều người đang nhòm ngó món đồ này, ngươi cứ trốn chui trốn nhủi, lãng phí thời gian, không sợ đêm dài lắm mộng sao?" "Ha ha, thú vị. Đi đến cây liễu lớn phía trước, đi vòng năm vòng rồi chờ ta!" Tần Lãng nghe giọng điệu của người này thì biết hẳn là có lai lịch không nhỏ. Nếu không thì, với thân phận Thánh tử thần giới bát trọng thiên của hắn, hẳn là không ai dám đối xử với hắn như vậy. Tần Lãng trầm ngâm một chút rồi vẫn quyết định tin tưởng, nhưng hắn cẩn thận hơn một chút, lặng lẽ lưu lại một viên Tiểu Hồng thạch ở chỗ mình đang đứng. Đây là giao ước giữa hắn và Ám Vệ của mình, nếu có nguy hiểm thì hòn đá màu đỏ này có ý nghĩa cầu cứu mạng. Sau khi làm theo lời người kia dặn dò, hai mắt Tần Lãng sáng rực. Khác với vẻ tối đen như mực bên ngoài, nơi đây lại phảng phất như đang giữa ban ngày, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, một vùng thanh tịnh. Trên cổng hành lang phía trước có bốn chữ lớn viết rất phóng khoáng: Họa Mi Sơn Trang. Bên trong Họa Mi Sơn Trang, trong đình ngay trước cửa có một người đàn ông đang đứng quay lưng về phía Tần Lãng. Người đàn ông này mặc một bộ trường bào màu ánh trăng, mái tóc bạc dưới ánh mặt trời lóe lên những đường cong chói mắt, khí chất vô song, lại toát ra một loại khí chất xa cách của kẻ đứng trên cao. "Đến rồi?" Tần Lãng còn chưa đứng vững thì người đối diện đã lên tiếng, đồng thời chậm rãi quay người lại. Chỉ thấy một người đàn ông có ngũ quan cực kỳ xuất sắc, tuổi chừng 25~26, trên người không có trang sức gì nhưng ánh mắt của hắn lại khác thường. Ánh mắt của hắn mang một chút màu vàng nhạt, phảng phất như một xoáy nước xinh đẹp khiến hồn xiêu phách lạc. Tần Lãng dù có thiên thư tàn quyển hộ thân cũng không tự chủ được mà bị cuốn vào trong nháy mắt. Một khắc sau, hắn mới hoàn hồn, mang theo chút dò xét nhìn người đàn ông trước mặt rồi hỏi: "Ngươi là, Tử Uyên thượng thần?" Tần Lãng thử dò hỏi. Không ngờ câu hỏi này của Tần Lãng lại đổi lấy một tràng cười lớn của người đàn ông kia. "Ngươi rất thông minh, bất quá trí tưởng tượng của ngươi phong phú quá. Ta không phải Tử Uyên thượng thần, chỉ là môn hạ khách của hắn, hôm nay đến thay hắn đi một chuyến." Nói xong, người đàn ông nhìn thẳng Tần Lãng rồi nói: "Đưa bản đồ ra đây." Tần Lãng nghe vậy thì cười lạnh. Người đàn ông kia nghi ngờ nói: "Ngươi cười cái gì?" Tần Lãng lại cười, một lúc lâu sau mới nói: "Vì sao phải cho ngươi?" Vốn dĩ Tần Lãng đến đây là vì tấm bản đồ này, nhưng không ngờ đối phương lại ngạo mạn như vậy, hoàn toàn không coi hắn ra gì. Trong tình huống như vậy, sao Tần Lãng có thể vui vẻ? Có khi hắn giao tấm bản đồ mà mình tốn bao tâm sức mới lấy được ra, đổi lấy lại không phải lòng biết ơn mà là tai họa. Người kia nghe vậy thì ngây ra, sau đó liền trao đổi với người đứng sau điều khiển hắn. Hắn nói chuyện rất nhanh, lại còn mang theo giọng địa phương, thỉnh thoảng lại xen kẽ một chút tiếng Phạn, vì vậy Tần Lãng không thể nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì. Nhưng Tần Lãng có thể thấy, vẻ mặt người nọ thay đổi liên tục. Lúc này Tần Lãng đã hết hi vọng, hắn lúc đó không nên tùy tiện đến nơi này mà phải tra xét kỹ rồi mới đến. Tần Lãng vừa dứt dòng suy nghĩ trong lòng thì tiếng nói chuyện nhỏ dần. Dần dần biến mất không thấy gì nữa. Chỉ thấy thái độ của người đàn ông vừa nãy còn dương dương tự đắc thay đổi một trăm tám mươi độ, ánh mắt nhìn Tần Lãng mang theo vẻ tươi cười. Thấy người đàn ông vừa nãy còn lạnh lùng như băng tuyết trở nên như vậy, Tần Lãng nhất thời có chút không thích ứng kịp. "Tử Uyên thượng thần nói, chỉ cần ngươi giao bản đồ, có thể đáp ứng cho ngươi một điều ước, bất cứ điều ước gì." Nghe người đàn ông nói, Tần Lãng có chút động lòng. Thật tình mà nói, hắn vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm được. Nếu được Tử Uyên thượng thần cho phép thì hắn sẽ tiến gần hơn tới mục tiêu to lớn của mình rất nhiều. Nhưng nghĩ đến còn nhiều dân chúng bình thường đang phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, hắn cảm thấy mình không thể làm như vậy. Vì thế hắn trầm ngâm một hồi rồi quả quyết cự tuyệt nói: "Không, ta không muốn điều ước gì cả." Nghe Tần Lãng từ chối, trong nháy mắt trên người người đàn ông trước mắt phát ra sát ý nồng đậm. Dám từ chối, chết! Tần Lãng cảm nhận được dao động năng lượng truyền đến từ người đối diện, thầm nghĩ một chút rồi phát hiện phần thắng của mình khi đối đầu với đối phương là rất ít. Tục ngữ nói, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Tần Lãng sẽ không đặt mình vào tình huống không an toàn. Vì vậy khi thấy vẻ mặt đối phương không ổn, Tần Lãng liền nói ngay: "Như vầy đi, tấm bản đồ này rất quan trọng, chỉ có một bản này, mất đi là hết. Ta cũng đã phải tốn bao công sức mới lấy được, ta phải tự tay dâng nó lên cho thượng thần!" Nghe Tần Lãng nói vậy, người đàn ông không khỏi lộ ra một nụ cười khinh bỉ. Tần Lãng biết người đàn ông kia đang nghĩ gì, đơn giản là cảm thấy hắn muốn nhiều chỗ tốt hơn. Tần Lãng thấy có hi vọng, liền lập tức cố gắng nói thêm: "Ta chỉ có một điều kiện này, nếu không, ta cam nguyện cùng tấm bản đồ cùng nhau hủy ở nơi này." Khi Tần Lãng nói câu này, ngữ khí rất kiên quyết, ánh mắt nhìn người đàn ông kia mang một khí thế thề sống chết không lui. Thấy Tần Lãng như vậy, người đàn ông kia lắc đầu, không còn cách nào, đành phải báo cáo lại với Tử Uyên thượng thần. Chỉ có yêu cầu này thôi thì ai cũng không thể thực hiện, đừng nói Tần Lãng chỉ là một Thánh tử nhỏ bé. Ngoài dự liệu là, Tử Uyên thượng thần lại đồng ý. Lần này, ánh mắt người đàn ông kia nhìn Tần Lãng đã nhuốm một màu sắc khó tả. Tần Lãng cũng không giải thích nhiều, chỉ nhìn thẳng người đàn ông rồi nói: "Mời đi!" Người đàn ông kia hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn từ sự khiếp sợ vừa nãy, giờ lại trở nên chần chừ. Nhưng mệnh lệnh của Tử Uyên thượng thần, hắn không dám không tuân theo. Đành phải bất đắc dĩ mang Tần Lãng đi. Tử Uyên thượng thần ở đâu, người ở thần giới không ai biết. Trước đây Tần Lãng có tình cờ nghe nói qua, nhưng chỉ có lần này được đi thật sự thì hắn mới phát hiện những lời đồn đại không hề đáng tin chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận