Thần Hồn Đan Đế

Chương 2569: quán trà ước đàm

Chương 2569: Quán trà ước đàm
"Ranh con, ngươi chạy trốn đi đâu?"
Thấy Vân Hạch càng chạy càng nhanh, tên công tử nhà giàu lộ nguyên hình, hắn bước nhanh đuổi theo, trong nháy mắt đã tóm được Vân Hạch vào lòng.
Vân Hạch chưa từng bị người lạ đối xử như vậy bao giờ, liền muốn bỏ chạy, ai ngờ tên công tử nhà giàu kia nhìn thì yếu đuối, nhưng sức lực lại rất lớn, cứ tóm chặt Vân Hạch không buông.
Vân Hạch đương nhiên không chịu yếu thế, ra sức giãy giụa, trán của Vân Hạch va vào tay tên công tử nhà giàu kia.
"Xùy..."
Mu bàn tay tên công tử nhà giàu trong nháy mắt bị bỏng thành một cái hố, khiến hắn đau đớn vô cùng.
Vân Hạch nhân cơ hội này, vội vàng trốn thoát.
Ở xa, Yêu Tổ của Lẫm Uyên Cung, ngay lúc mu bàn tay tên công tử nhà giàu đau rát, cũng cảm nhận được một sự đau đớn sâu sắc.
Có biến!
Nghĩ đến khả năng này, hắn đứng phắt dậy, lợi dụng không gian cảm ứng giữa mình và phân thân, xem lại hình ảnh trước đó, khi hắn thấy mặt Vân Hạch, ánh mắt hắn trở nên âm độc, trong nháy mắt nổi giận.
Chính là đứa trẻ này, hắn không thể nhớ lầm!
Thấy Vân Hạch xuất hiện lần nữa, Yêu Tổ không ngồi yên nữa, hắn lập tức phân phó phân thân hóa thành công tử nhà giàu tiếp tục bám theo Vân Hạch, còn mình thì lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới thần giới.
Vân Hạch hoàn toàn không nhận thức được mình gây họa, hắn ăn liền hai cái bánh bao lớn, vẫn không quên chừa cho Ba Đồ Lỗ một cái.
Cất bánh bao về phòng, vừa đúng lúc gặp Ba Đồ Lỗ đang chờ trong phòng.
Ba Đồ Lỗ đi phân phó một vòng sự tình rồi trở về, lại phát hiện Vân Hạch không thấy, đang lúc sốt ruột thì Vân Hạch tự mình về.
"Vân Hạch, ngươi đi đâu vậy?"
Thấy Vân Hạch xuất hiện, trong mắt Ba Đồ Lỗ đều là vẻ lo lắng, vội tiến lên xem xét Vân Hạch từ đầu đến chân, sợ Vân Hạch bị kẻ xấu bắt đi bị thương.
Vân Hạch vừa mới ăn bánh bao, toàn thân thoải mái dễ chịu, hắn cười hì hì nói: "Gia gia, ta vừa mới đi ăn bánh bao, để lại cho ngươi một cái."
Vân Hạch nói, móc từ trong ngực ra một cái bánh bao đã bị mình ép biến dạng, đưa mạnh đến trước mặt Ba Đồ Lỗ.
Ba Đồ Lỗ nhìn cái bánh bao bị ép đến thảm không nỡ nhìn trước mắt, khóe miệng giật giật, nhưng vẫn tươi cười hết sức hòa ái hỏi Vân Hạch: "Vân Hạch của chúng ta thật ngoan, biết mang đồ ngon cho gia gia, chỉ là Vân Hạch lấy tiền đâu ra vậy?"
Vân Hạch nghe đến đó, nghĩ đến chuyện mình bị nói xấu thành kẻ trộm, lập tức tủi thân nước mắt lã chã rơi.
Ba Đồ Lỗ ghét nhất thấy Vân Hạch khóc, thấy Vân Hạch khóc, lập tức đau lòng tiến lên hỏi Vân Hạch: "Ai bắt nạt Vân Hạch của chúng ta? Gia gia đi đánh hắn!"
Vân Hạch nghe Ba Đồ Lỗ hỏi, liền kể hết sự tình mình gặp phải.
Nghe nói có một công tử nhà giàu giúp Vân Hạch giải vây, nhưng tay người đó lại bị trán Vân Hạch chạm vào một chút, liền bị bỏng thành một cái hố.
Trực giác cho Ba Đồ Lỗ cảm thấy không ổn, nếu là người bình thường của Thần giới, làm sao có thể chỉ chạm nhẹ mà tay đã bị bỏng.
Khả năng duy nhất là tên công tử nhà giàu đó là Yêu tộc biến ảo, thậm chí, tên công tử đó có thể là phân thân của Yêu Tổ biến thành.
Nghĩ đến đây, Ba Đồ Lỗ lập tức nghiêm mặt, điều này cho thấy nơi đây đã vô cùng nguy hiểm, không thể tiếp tục chờ đợi, nếu không Yêu Tổ tìm đến cửa thì nguy hiểm cho Vân Hạch.
Tần Lãng đã giúp hắn rất nhiều, hắn không thể để em trai mình lâm vào nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Ba Đồ Lỗ không dám chần chừ, vội hóa trang cho mình và Vân Hạch, chuẩn bị mang Vân Hạch đi trốn.
Chỉ là, dù sao cũng đã chậm một bước, Ba Đồ Lỗ và Vân Hạch vừa ra cửa, đã bản năng cảm thấy một luồng gió lạnh thổi sau lưng.
Ban đầu Ba Đồ Lỗ không để ý, nhưng lâu dần cảm giác đó vẫn như hình với bóng, khiến Ba Đồ Lỗ không thể coi thường được.
"Các hạ là ai? Cứ lén lút theo dõi như vậy, chi bằng ra mặt cho thoải mái."
Ba Đồ Lỗ đứng yên một hồi lâu, thấy đối phương vẫn không lộ diện, thở dài, vừa muốn quay người đi.
"Sưu..."
Một tên bắn lén từ trong đất phóng lên, nhắm thẳng vào sau lưng Ba Đồ Lỗ.
Ba Đồ Lỗ đã sớm phòng bị, cảm thấy không ổn liền nghiêng người né sang bên.
Tên bắn lén hụt đòn, Ba Đồ Lỗ cười lạnh xoay người lại, nhìn vào hư không nói: "Sao, làm mà không dám nhận sao? Còn không ra, đợi đến khi nào?"
Chỉ nghe thấy một tiếng cười lạnh, giây lát sau, chủ nhân tiếng cười xuất hiện.
Ba Đồ Lỗ vừa thấy người này, lập tức mặt mày lạnh tanh: "Thì ra là bạn cũ, lâu như vậy không gặp, thật may mắn!"
Nói đến đây, Ba Đồ Lỗ cố tình nhấn mạnh mấy chữ "bạn cũ" và "may mắn".
Người đến âm trầm cười, vẻ tuấn mỹ trên khuôn mặt hiện lên một tia gian ác khó phát hiện, hắn nhàn nhạt gật đầu, nhìn Ba Đồ Lỗ bằng ánh mắt dò xét.
"Thì ra là ngươi? Lâu không gặp, già đi nhiều."
Ba Đồ Lỗ không hề tức giận vì lời nói ác ý của người kia, mà đi thẳng vào vấn đề: "Trong tình hình hai giới căng thẳng thế này, Yêu Tổ đại nhân còn rảnh rỗi giải sầu, xem ra là đã sớm chuẩn bị rồi."
Yêu Tổ xem thường lời Ba Đồ Lỗ nói, chỉ thản nhiên đáp: "Nói nhảm nhiều làm gì, ta muốn dẫn đứa bé sau lưng ngươi đi."
Ba Đồ Lỗ nghe được yêu cầu vô lý của Yêu Tổ, lập tức tức giận bật cười: "Tại sao lại mang đi cho ngươi, ngươi buồn cười quá nhỉ? Còn có ý khí tráng!"
Yêu Tổ cười tà mị, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại một lần nữa nở nụ cười độc ác, hắn nhìn Ba Đồ Lỗ, mất kiên nhẫn gật đầu: "Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ kỹ, đừng để sau hối hận, chỉ cần ngươi giao đứa trẻ này, Yêu tộc của ta ở thần giới sẽ rút đi hết, ngươi không cần lo."
Ba Đồ Lỗ nghe vậy liền cười khẩy: "Được thôi, dù gì chúng ta cũng đã giao chiến nhiều lần, không cần nói nhiều, ngươi cho rằng ta sẽ tin những chuyện ma quỷ của ngươi sao? Chúng ta định đi ăn chút gì, ngươi đi không, ta mời khách?"
Lúc này mặt trời đã lên, trên đường có bóng người, Ba Đồ Lỗ biết ngay tại đường phố tranh chấp với Yêu Tổ sẽ gây họa đến người đi đường, cực kỳ nguy hiểm, nên hắn hạ giọng, chuẩn bị dẫn Yêu Tổ đến chỗ vắng vẻ rồi nói chuyện.
Yêu Tổ luôn tự tin, thấy Ba Đồ Lỗ hạ giọng, cho rằng hắn đã biết mình không dễ chọc nên đã đồng ý.
Lúc này Ba Đồ Lỗ liền dẫn Yêu Tổ xuyên qua phiên chợ náo nhiệt, đi tới một quán trà u tĩnh của mình.
Trên đường đi, Ba Đồ Lỗ cố ý để lại nhiều ký hiệu, dùng phương thức đã hẹn trước với Tần Lãng để báo cho Tần Lãng chuyện này.
Ba người đi rất nhanh, vào quán trà rồi, Ba Đồ Lỗ liền phân phó người đóng kín cửa trước sau, từ chối tiếp khách.
Trong chốc lát, trong quán trà vô cùng tĩnh lặng, chỉ có thể nghe tiếng kim rơi, ai cũng không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận