Thần Hồn Đan Đế

Chương 1510: Đăng đỉnh

"Tốc độ thật nhanh!"
Bị Tần Lãng và Vân Nhi vượt qua, ba võ giả kinh hô thốt lên.
Bọn hắn cảm thấy Tần Lãng và Vân Nhi chẳng khác nào một vệt lưu quang, vụt qua bên cạnh họ, tốc độ quá nhanh, đã hoàn toàn vượt ngưỡng cực hạn của Võ Đế cảnh giới.
"Ta nhận ra, tên nhóc kia là người ngoài dòng tộc Hiên Viên, hình như tên là... Tần Lãng! Lần này gia tộc Hiên Viên có thể đoạt được bảy viên Thần chi quốc ấn phù, nghe nói đều là nhờ c·ô·ng lao của hắn!"
Một người nhận ra Tần Lãng, trừng mắt kinh ngạc nói.
"Nghe nói trước đây hắn ở chợ đen ẩn thành dùng chút ít chi phí tìm được một bản võ kỹ thân pháp Thần giai, lúc bị Huyết Nô t·ấ·n c·ô·n·g thì vừa học vừa dùng được ngay, bây giờ xem ra, hắn thực sự nắm giữ một môn võ kỹ thân pháp vô cùng cao thâm!"
Một người khác bên cạnh kinh ngạc nói.
"Nắm giữ võ kỹ thân pháp cao thâm thì sao? Đường đến Thần chi quốc tuy rằng càng sớm đến chỗ cao càng có lợi, nhưng muốn lên được chỗ cao không chỉ riêng dựa vào tốc độ nhanh là được."
Người cuối cùng lại lắc đầu cười nhạt.
Hai người còn lại nghe vậy liền đồng loạt gật đầu. Đúng vậy, muốn nhanh nhất lên đến đỉnh cao nhất, ngoài tốc độ nhanh ra, còn phụ thuộc rất lớn vào tu vi của võ giả và sức chịu đựng của cơ thể.
Tần Lãng thi triển thần tích, đưa Vân Nhi nhanh chóng lao lên phía trên, mỗi nơi đi qua, từng luồng bạch quang thánh khiết trào ra, thấm vào trong cơ thể, được hai người hấp thu, cảm giác sung sướng vô ngần truyền đến từ mỗi tế bào, tu vi tăng lên với tốc độ mà họ khó có thể tưởng tượng, tu vi Võ Đế thất trọng mới đột phá của Tần Lãng đã hoàn toàn vững chắc ở giai đoạn đầu.
Mà tốc độ của Tần Lãng cũng vì thế mà càng lúc càng nhanh, trong thoáng chốc lại vượt thêm ba hậu bối tinh anh, trước mặt hắn hiện tại chỉ còn ba mươi hai hậu bối tinh anh.
"Phía trước chúng ta còn hơn ba mươi người, bạch quang trên đường đi đã có hiệu quả nghịch thiên như thế, nếu chúng ta có thể xông lên vị trí dẫn đầu, chẳng phải hiệu quả còn nghịch thiên hơn sao?"
Tần Lãng và Vân Nhi trong lòng càng thêm mong đợi, tiếp tục nhanh chóng lao lên, vượt qua mấy ngàn thước, lại có thêm tám hậu bối tinh anh bị họ vượt qua, phía trước chỉ còn hai mươi tư người.
"Tần Lãng và Vân Nhi nhanh thật!"
Nhìn Tần Lãng và Vân Nhi trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã vượt hơn mười người, Hiên Viên Văn Lan và những người khác đều kinh ngạc nhìn lên phía trên.
Ngay cả Lỗ Hiên đi theo sát phía sau cũng phải lộ vẻ tâm phục khẩu phục. Tần Lãng có thần tích nên tốc độ nhanh hơn hắn gấp đôi, ngay cả hắn cũng chỉ có thể ngước nhìn, bất lực thấy khoảng cách giữa họ không ngừng bị kéo giãn.
"Chúng ta đã đi được khoảng một phần năm quãng đường, với tốc độ này, việc trở thành người đầu tiên đến đỉnh cao nhất chắc không có vấn đề!"
Tần Lãng nhắc Vân Nhi.
Nghe vậy, trong đôi mắt đẹp của Vân Nhi hiện lên vẻ nôn nóng. Hiên Viên Văn Lan đã giới thiệu với họ rằng người đến cuối cùng đầu tiên sẽ nhận được lợi ích vô cùng lớn, thậm chí còn lớn hơn nhiều so với tổng lợi ích của những người khác cộng lại!
"Hả?"
Hai phút sau, vừa vượt qua thêm một người nữa thì đột nhiên Tần Lãng nhíu mày.
Hắn cảm thấy bên trong bạch quang có một luồng áp lực mạnh mẽ đang bao bọc chặt lấy cơ thể hắn và Vân Nhi, kéo mạnh họ, khiến cho tốc độ lao lên của họ chậm hẳn lại.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Vân Nhi cũng phát hiện sự bất thường, lông mày khẽ nhíu lại.
Tận dụng tốc độ của Tần Lãng và Vân Nhi bị chậm lại, những võ giả vừa bị họ vượt qua nhanh chóng vượt ngược trở lại, trong lúc vượt qua không quên quay đầu nhìn họ với nụ cười nhạo báng.
"Sao Tần Lãng và Vân Nhi lại chậm lại vậy?"
Hiên Viên Văn Lan và mọi người vẻ mặt khó hiểu, hai mặt nhìn nhau.
Lỗ Hiên bám sát Tần Lãng và Vân Nhi thì lại mắt sáng lên, như hiểu ra: "Suýt quên mất, muốn lên được đến cuối con đường của Thần chi quốc, ngoài yêu cầu tốc độ của võ giả ra, tu vi cũng đóng vai trò cực kỳ quan trọng! Cảnh giới tu vi càng thấp, càng lên cao, áp lực của bạch quang xung quanh sẽ càng lớn, sự kiềm chế đối với tốc độ càng mạnh!"
Sức chiến đấu của Tần Lãng dù rất mạnh, có thể tùy tiện đánh bại hắn, nhưng tu vi thực sự của hắn chỉ mới là Võ Đế thất trọng, có thể coi là người có tu vi kém nhất trong số những người đi vào con đường Thần chi quốc, áp lực mà hắn gặp phải tự nhiên lớn hơn người khác rất nhiều, dù có thần tích thân pháp võ kỹ, nhưng vì cảnh giới tu vi không đủ nên càng lên cao tốc độ càng bị hạn chế, không những không có ưu thế mà còn chậm hơn những người bị hắn vượt qua trước đó, rất nhanh lại có thêm sáu võ giả vượt lên trước họ.
"Ha ha ha, các ngươi thấy đấy, ta vừa nói rồi, muốn lên trước không chỉ có nhanh là được."
"Mới đi chưa tới hai phần năm quãng đường mà tốc độ đã bị áp chế như vậy rồi, xem ra tên Tần Lãng này tu vi rất yếu!"
Ba người bị Tần Lãng vượt mặt đầu tiên dần rút ngắn khoảng cách với Tần Lãng và Vân Nhi, đắc ý cười lớn. Dám vượt mặt ba người bọn họ ư? Giờ thì chuẩn bị nếm mùi bị ba người họ vượt lại đi!
"Ta hiểu rồi, thì ra vì tu vi của chúng ta đều chỉ là Võ Đế thất trọng, cho nên áp lực trong bạch quang xung quanh lại mạnh hơn nhiều so với những người khác trên đường đến Thần chi quốc!"
Sau khi nhanh chóng biết nguyên nhân từ chỗ Lỗ Hiên, Tần Lãng ngạc nhiên.
"Xem ra bạch quang cố ý tăng áp lực để bảo vệ kẻ yếu, làm tốc độ của kẻ yếu chậm lại, từ từ chấp nhận sự tẩy rửa của bạch quang, tránh cho việc lao quá nhanh, lực tẩy rửa của bạch quang quá mạnh, tu vi và cơ thể không chịu được mà gặp chuyện!"
Vân Nhi chớp chớp đôi mi cong vút, bất đắc dĩ cười tự giễu: "Xem ra, trong luật lệ của đường đến Thần chi quốc, thiếu gia và ta đều là những người yếu nhất rồi!"
Trong lúc nói chuyện, không những ba võ giả bị họ vượt qua đầu tiên đã vượt ngược trở lại mà cả Hiên Viên Văn Lan, Hiên Viên Văn Phong, Hiên Viên Văn Hoa cũng đuổi kịp.
"Thiếu gia, có vẻ hai ta sẽ là những người cuối cùng đến được đỉnh của con đường Thần chi quốc thôi."
Vân Nhi thở dài. Vốn còn muốn là người đầu tiên đến được đỉnh của con đường Thần chi quốc, giờ xem ra, không phải một trong những người cuối cùng thì đã là trời phù hộ lắm rồi!
"Lại bị luật lệ ở đây gài bẫy!"
Tần Lãng lại càng thêm câm nín! Hắn tự thấy sức chiến đấu, tốc độ và độ mạnh của cơ thể của mình đều tuyệt đối đứng đầu trong số những người tiến vào con đường Thần chi quốc, cớ sao tu vi chỉ có Võ Đế thất trọng mà bị bạch quang nơi này nhận nhầm là kẻ yếu nhất, ép chế tốc độ của họ!
"Hừ! Nếu luật lệ ở đây không hoàn hảo, nhất định sẽ có cách giải!"
Tần Lãng vừa dẫn Vân Nhi cố hết sức tiến lên, vừa nhíu mày suy nghĩ, các loại biện pháp không ngừng hiện lên trong đầu.
"Ta nghĩ ra một cách rồi, có lẽ có thể thử một lần!"
Đột nhiên đầu óc bừng sáng, Tần Lãng không khỏi kinh ngạc nói.
"Cách gì vậy?"
Đôi mắt đẹp của Vân Nhi lộ vẻ chờ đợi.
"Vân Nhi, ngươi xem đây là gì?"
Tần Lãng một tay nắm tay Vân Nhi, tay còn lại lật một cái, một làn sương mù đen trồi lên trong lòng bàn tay, một hơi thở bí ẩn, mênh mông tỏa ra.
"Là thứ hắc vụ hóa thành từ Thần chi quốc ấn phù bị cự viên phá hủy!"
Vân Nhi nhìn làn sương mù đen, đồng tử co lại, kinh hô nói.
"Vì con đường Thần chi quốc mở ra là do cảm nhận được hắc vụ do ta thả ra trước đó, có lẽ hắc vụ này có thể giúp ích được cho chúng ta!"
Trong mắt lóe lên một tia sáng, Tần Lãng vung tay, hắc vụ khuếch tán, trực tiếp bao phủ lấy cơ thể hắn và Vân Nhi, xung quanh họ xuất hiện một lớp áo mỏng màu đen.
Khi sương mù đen bao phủ lấy cơ thể hai người, trong nháy mắt Tần Lãng và Vân Nhi đều cảm thấy áp lực mạnh mẽ trên bề mặt cơ thể tan biến hết, hóa thành hư vô!
"Thiếu gia, áp lực mạnh mẽ xung quanh chúng ta vậy mà... vậy mà biến mất hết rồi!"
Trong đôi mắt đẹp của Vân Nhi lộ ra niềm vui lẫn sợ hãi vô ngần, không khỏi kinh ngạc thốt lên. Khi sương mù đen bao phủ thân thể họ, áp lực ngày càng mạnh xung quanh trong chớp mắt tiêu tan không còn chút dấu vết! Giờ phút này ngay cả áp lực ban đầu khi họ vừa vào đây cũng biến mất hoàn toàn!
"Ha ha ha, thứ sương mù đen này quả nhiên có tác dụng!"
Tần Lãng nhếch môi, nở một nụ cười đắc ý, vung tay lên: "Chúng ta đi thôi!"
"Vâng!"
Vân Nhi hưng phấn gật đầu.
"Vút!"
Khi Tần Lãng thi triển thần tích, không còn chút áp lực nào, tốc độ của hắn và Vân Nhi đã đạt đến cực hạn, với tốc độ nhanh hơn trước đó vài lần lao lên phía trước, gần như trong nháy mắt đã vượt qua ba võ giả vừa rồi.
"Dựa vào, chuyện gì xảy ra vậy!"
"Tốc độ của Tần Lãng sao lại nhanh hơn nhiều vậy?"
Cảm giác cơ thể của Tần Lãng và Vân Nhi như một đạo sao băng vụt qua bên cạnh mình, ba võ giả không khỏi giật khóe miệng, kinh hô lên.
Bọn hắn làm sao cũng không nghĩ ra, rõ ràng vừa bị áp chế tốc độ chậm hẳn lại như vậy mà giờ Tần Lãng và Vân Nhi sao có thể nhanh hơn mấy lần thế này!
Không để ý đến sự kinh động của ba người họ, Tần Lãng và Vân Nhi nhanh như điện, bay thẳng lên trên, rất nhanh lại có thêm ba võ giả bị họ vượt qua.
Ngay sau đó, từng người từng người một lần nữa bị họ bỏ lại phía sau, số võ giả ở trên bọn họ giảm đi rất nhanh.
Ba mươi ba! Ba mươi hai! Ba mươi mốt!... Hai mươi! Mười chín! Mười tám!... Chưa đầy một phút đồng hồ, đã có ít nhất một nửa số võ giả bị Tần Lãng và Vân Nhi vượt qua!
"Tốc độ của Tần Lãng và Vân Nhi sao có thể nhanh như vậy, dường như không hề bị áp chế bởi bạch quang!"
"Rõ ràng vừa nãy tốc độ của bọn họ còn chậm đi, giờ sao lại nhanh như thế, rốt cuộc là họ làm bằng cách nào?"
Hiên Viên Văn Lan, Hiên Viên Văn Phong và những người khác thấy Tần Lãng và Vân Nhi tùy tiện vượt qua hết người này đến người khác, ai nấy đều kinh ngạc, không hiểu chuyện gì.
"Là do hắc vụ kia!"
Lỗ Hiên cũng kinh ngạc không kém, nhưng lờ mờ thấy xung quanh cơ thể Tần Lãng và Vân Nhi có một làn hắc vụ bao phủ, liền chợt hiểu ra và nói.
Tần Lãng và Vân Nhi có tốc độ cực nhanh, giờ phút này những võ giả ở trước mặt họ đã không đến mười người!
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Tại sao họ có thể có tốc độ nhanh như vậy?"
Nhìn xuống phía dưới, thấy Tần Lãng và Vân Nhi đang đuổi tới, những võ giả ở trên kia ai nấy đều mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Nơi đây đã là đỉnh của con đường Thần chi quốc, chỉ còn một phần năm đoạn đường cuối, cho dù là ở cảnh giới Võ Đế chí tôn, tại đây bọn họ vẫn cảm nhận được vô vàn áp lực, làm tốc độ lên cao của họ giảm đi rất nhiều! Nhưng mà Tần Lãng và Vân Nhi rõ ràng vừa bị áp chế tốc độ vậy mà giờ như không gặp chút lực cản nào, tốc độ cực nhanh, chỉ vài hơi thở, trong sự kinh động và bất lực của bọn họ, đã vượt qua hết mấy người!
Năm người! Bốn người! Ba người!
Rất nhanh, trên đỉnh đầu Tần Lãng và Vân Nhi, chỉ còn lại hai người cuối cùng!
"Sắp đăng đỉnh rồi, ta sẽ là người đến đầu tiên!"
Ở phía trên cùng, một người có vết sẹo kinh khủng trên mặt, theo tiếng nói hưng phấn truyền đến, mặt mày vô cùng dữ tợn.
"Đánh rắm, ta mới là người đứng nhất!"
Một thanh niên áo trắng khác ở cùng hắn không hơn không kém lạnh lùng hừ một tiếng, tốc độ nhanh đến cực hạn!
Nhưng đúng vào lúc họ đang tranh giành kịch liệt, một vệt sáng đột nhiên từ bên cạnh họ vụt qua, bay thẳng lên đỉnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận