Thần Hồn Đan Đế

Chương 669: Nhập Tần gia một bước người chết

"Tần Lãng, cái tên La Ninh này dám xông vào Tần gia chúng ta, ngoài thực lực ra, chắc chắn còn có chỗ dựa, chúng ta làm lớn chuyện quá có ổn không?" Tần Kiếm đi đến sau lưng Tần Lãng, nhỏ giọng nhắc nhở.
Dù sao Tần gia mới ngày đầu tiên đến Dài Trị thành đã gây chuyện lớn thì e là không hay với người quản lý ở đây.
"Cứ yên tâm. Ta còn sợ chuyện chưa đủ lớn, người biết chưa đủ nhiều ấy chứ! Hôm nay, chuyện này càng nhiều người biết càng tốt!" Tần Lãng bình tĩnh cười, thúc giục người Tần gia dốc toàn lực đánh La Ninh!
"Bốp!" Một ngụm m·á·u tươi lẫn răng gãy phun ra, đầu La Ninh sưng như đầu heo, mặt mày bầm tím, không còn chỗ nào lành lặn, cả người kêu thảm không ra hơi như bị chọc tiết.
"Không hay rồi, tộc trưởng gặp nạn rồi!"
"Tộc trưởng nguy hiểm, chúng ta mau đi cứu tộc trưởng!"
Người nhà họ La nghe thấy tiếng rên của La Ninh thì mặt mày biến sắc, vội vàng tụ tập lại, ầm ầm kéo tới chỗ Tần gia!
Rất nhanh, trước cổng Tần gia đã đầy nghẹt người, khi thấy La Ninh bị đánh bầm dập như đống cát, người nhà họ La lập tức đỏ mắt, nhao nhao xông lên muốn liều m·ạ·n·g với người Tần gia để cứu La Ninh về!
"Hừ, người La gia ta đến rồi, liệu hồn thì mau thả ta ra, không thì hôm nay bọn họ sẽ san bằng phủ nhà các ngươi, tàn sát hết cả nhà Tần gia!"
Thấy viện binh tới, mặt La Ninh lộ vẻ đắc ý! Tần Lãng mạnh mấy cũng chỉ là một người, La gia bọn họ thì mấy ngàn người, dù có dùng chiến thuật biển người cũng đủ để mài cho Tần Lãng c·h·ết!
"San bằng Tần phủ? Tàn sát Tần gia? Chỉ bằng lũ khoai thối, trứng ung nhà ngươi à?"
Tần Lãng cười lạnh, trả lại nguyên những lời La Ninh vừa nói với Tần gia, "La tộc trưởng, ngươi có biết thế nào là vây điểm đánh viện binh không?"
Ngừng một lát, nhìn đám người nhà họ La ngày càng tới gần, Tần Lãng nở nụ cười lạnh làm La Ninh có chút mất tập tr·u·ng.
Vây điểm đánh viện binh là một chiến thuật thường dùng trong q·uân đ·ội ở Địa Cầu, bắt được người thì không đánh mà thả cho đồng bọn của chúng tới cứu viện, rồi sau đó mới ra tay tàn sát, giết một người thì giết hai người! Cuối cùng, hễ ai dám tới cứu viện đều sẽ c·h·ết hết!
Thấy La Ninh tỏ vẻ mờ mịt, Tần Lãng mỉm cười nói: "Yên tâm, không biết cũng không sao, bởi vì ngươi sắp biết thế nào là vây điểm đánh viện binh rồi!"
Vừa dứt lời, khí thế của Tần Lãng bỗng tăng vọt, ồ ạt lao về phía cổng Tần gia!
"Khí thế này... là... là thực lực Võ Tông thất trọng, giống hệt thiếu niên trong lời đồn! Tần Lãng trước mắt, thật là thiếu niên danh chấn Thiên Hoang Đại Lục lúc này!"
Sau khi x·á·c định thân phận Tần Lãng, sắc mặt lão Ngô thay đổi hẳn, vội mở miệng quát lớn đám người La gia đang xông vào: "Đừng xông nữa, mau lùi lại đi, các ngươi không phải đối thủ của hắn!"
Tần Lãng có thể c·h·é·m g·iết cả tộc trưởng Nam Cung gia một trong tứ đại thế gia Trung Vực, thực lực kinh khủng không phải người thường, người nhà họ La dù có đông cũng không đủ để nhét kẽ răng cho hắn!
Nhưng lời nhắc nhở của hắn cuối cùng vẫn chậm một bước, nơi khí tức cường hãn của Tần Lãng ập tới, từng cái từng cái đầu người nhà họ La bay lên trời, m·á·u tươi như suối phun từ những t·h·i t·hể không đầu tuôn ra!
"Ầm ầm ầm ầm..."
Từng xác người nhà La đổ xuống như rạ, chỉ trong nháy mắt đã có mấy trăm người m·ấ·t m·ạ·n·g, cả cổng Tần gia hóa thành biển m·á·u, mùi h·u·y·ế·t tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến người buồn n·ôn!
"Người La gia, ai dám bước chân vào Tần gia, c·h·ế·t!"
Ánh mắt Tần Lãng lạnh lùng lướt qua đám người nhà La bên ngoài cổng Tần gia, giọng nói lạnh thấu xương như vọng từ Cửu U Địa Ngục lên, khiến người ta rùng mình!
"Dừng lại, đừng xông nữa!"
La Ninh rốt cuộc hiểu ra cái gì là vây điểm đánh viện binh, khuôn mặt sưng vù lộ rõ vẻ xót xa, mấy trăm tộc nhân, đó là một phần mười sức mạnh của gia tộc, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã ra đi như thế! Tổn thất này quá lớn, tim La Ninh cũng bắt đầu rỉ m·á·u!
Thực ra, không cần La Ninh nhắc nhở, người nhà họ La cũng đã dừng lại từ lâu rồi, mặt ai nấy đầy vẻ kinh hoàng khi thấy cảnh tượng thê t·h·ả·m trước mắt, phảng phất nơi đó là Diêm Vương Điện, không còn ai dám bước chân vào Tần gia thêm bước nào nữa!
"Tiểu t·ử, có giỏi thì g·iết cả Tộc trưởng đi!" La Ninh hai mắt đỏ ngầu, trừng về phía Tần Lãng, gầm lên.
"Yên tâm, ban đầu ta đã chẳng định cho ngươi còn s·ố·n·g rời khỏi đây, ta chỉ định tiện tay đưa cả La gia nhà ngươi xuống địa ngục, cho khỏi tới quấy rối nhà Tần ta nữa!" Tần Lãng cười nhạt nói.
"Diệt cả La gia ta, tiểu t·ử ngươi ác thật!" Răng La Ninh c·ắ·n ken két.
"Chẳng phải các ngươi đến Tần gia ta cũng định diệt nhà ta hay sao? Ta chỉ làm theo thôi mà!" Tần Lãng mở miệng chế giễu.
Khóe miệng La Ninh giật một cái, Tần Lãng nói đúng thật, từ khi hắn dẫm chân vào cổng Tần gia đã nảy ý định diệt môn, cho dù Tần gia ngoan ngoãn nhường nhà thì hắn cũng sẽ cho người mai phục dọc đường để tàn s·á·t hết mọi người nhà Tần!
"Vút!"
"Vút!"
Bóng người lóe lên, hai lão giả cùng xuất hiện trên không trung phủ Tần gia.
Một trong hai người chính là vị trưởng lão Nam Cung Kiệt quay lại từ chỗ Nam Cung gia! Lão giả còn lại mày kiếm mắt điện, khí thế như vực sâu, rõ là người ở địa vị cao lâu ngày, phong thái phi thường, thực lực cũng đã đạt đến đỉnh phong Võ Tông cửu trọng, vô cùng cường đại!
Lão giả này Tần Lãng chưa từng gặp, nhưng nhìn dáng vẻ của ông ta cũng có thể đoán được tám chín phần mười chính là Liễu thành chủ ở Dài Trị thành!
"Ha ha ha, tiểu t·ử, có thành chủ đại nhân đến cứu ta rồi, tiểu t·ử ngươi chờ c·h·ết đi!"
Thấy lão giả La Ninh hai mắt loé lên tia sáng, giận biến thành vui! Hắn đã đưa không ít đồ tốt cho Liễu thành chủ, mà Liễu thành chủ cũng là chỗ dựa của hắn ở Dài Trị thành, đã giúp hắn giải quyết không ít chuyện khó khăn! Hắn tin rằng, với thực lực của Liễu thành chủ thì g·iết Tần Lãng dễ như trở bàn tay!
"Liễu thành chủ, ngài rốt cuộc đã đến rồi! Mau cứu ta với, thằng nhãi này bắt ta từ La gia tới, còn tuyên bố muốn diệt cả La gia, mong Liễu thành chủ làm chủ cho La gia ta, g·iết chết nó, trả lại c·ô·ng đạo cho La gia chúng ta!" La Ninh như gặp được cứu tinh, trong tuyệt vọng dấy lên niềm hy vọng vô tận, trực tiếp t·ố c·á·o Tần Lãng, mở miệng kêu cứu.
Nhưng ngoài dự liệu của La Ninh, Liễu thành chủ không thèm để ý tới hắn, mà tiến thẳng tới trước mặt Tần Lãng, chắp tay cười nói: "Tần Lãng tiểu huynh đệ, ta đã nghe danh anh dũng của ngươi từ lâu, vẫn chưa có dịp gặp mặt, hôm nay gặp nhau mới biết quả đúng là nhân tr·u·ng chi long, danh bất hư truyền a!"
"Liễu thành chủ lại chủ động chào hỏi với thằng nhãi này?" La Ninh ngơ ngác.
"Tộc trưởng, Tần Lãng này chính là thiếu niên trong lời đồn đã g·iết tộc trưởng Nam Cung gia đó!" Lão Ngô thở dài nói, nhắc nhở La Ninh.
"Cái gì! Lại là hắn!" La Ninh kinh hãi kêu lên, trong nháy mắt mặt xám như tro tàn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận