Thần Hồn Đan Đế

Chương 501: Đến chiến trường

Chương 501: Đến chiến trường.
Đem linh đan hóa thành linh dịch đổ vào cơ thể Tần Lãng, một lát sau Tiếu Tiếu mới rời khỏi môi Tần Lãng, duỗi thẳng người ra.
"Tiểu đệ đệ, ngươi đúng là biết chiếm tiện nghi lớn, trong lúc vô tình tỷ tỷ lại hôn ngươi một lần, thật là hời cho ngươi mà!"
Cảm nhận được linh đan tiến vào cơ thể Tần Lãng bắt đầu chữa trị thân thể bị tổn hại của hắn, nỗi lo lắng trong lòng Tiếu Tiếu tan biến, vẻ mặt thả lỏng, trên gương mặt xinh đẹp hiếm thấy lộ ra một vệt ửng hồng của thiếu nữ mới lớn.
Nếu giờ phút này Tần Lãng thấy được gò má ửng đỏ của Tiếu Tiếu nhất định sẽ giật mình kinh ngạc!
Khi nào thì Tiếu Tiếu phong tình vạn chủng, phóng đãng không câu nệ lại có thể lộ ra thái độ thẹn thùng của thiếu nữ nhà bên như vậy?
Thật đúng là mặt trời mọc đằng tây!
Tay ngọc lần nữa nắm chặt cổ tay Tần Lãng, thần thức dò vào cơ thể Tần Lãng cẩn thận cảm ứng một hồi, xác định Tần Lãng đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, Tiếu Tiếu thở một hơi dài nhẹ nhõm, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên hồi khí linh đan ăn vào, nhắm mắt ngồi xuống bắt đầu khôi phục linh lực.
Tần Lãng cảm giác toàn thân vô cùng đau đớn, từng đợt xé rách đau nhức từ khắp người truyền đến, cả người đang ở bờ vực chuẩn bị sụp đổ. Ngay khi Tần Lãng thần trí không rõ, đầu óc mơ màng, đột nhiên cảm giác một luồng cảm giác ấm áp dễ chịu vô cùng từ cổ họng tuôn trào vào cơ thể, lan tỏa khắp ngũ tạng lục phủ, năng lượng tinh thuần ôn hòa tràn ngập toàn thân, cảm giác ngứa ran như điện từ khắp nơi trên cơ thể truyền đến, vết thương nghiêm trọng trong cơ thể đang được chữa trị với tốc độ cực nhanh.
Tần Lãng hôn mê ròng rã ba ngày, mãi đến ngày thứ tư mới tỉnh lại, thương tích trong cơ thể đã khôi phục được bốn năm phần mười, xương sườn gãy ở ngực cũng đã được Tiếu Tiếu giúp hắn nắn lại.
Bàn tay chống xuống đất miễn cưỡng đỡ cơ thể lên, lập tức một trận đau đớn kịch liệt dẫn dắt từ toàn thân truyền đến, Tần Lãng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
"Ngươi tỉnh rồi."
Tiếu Tiếu đang tu luyện chậm rãi mở đôi mắt đẹp, ánh mắt rơi trên người Tần Lãng, cười nói.
"Cám ơn ngươi đã cứu ta!"
Tần Lãng ngồi dậy, cười nói cảm ơn với Tiếu Tiếu.
Trước đó tuy hôn mê, Tần Lãng cũng không ngốc, trong miệng vẫn còn lưu lại một mùi thơm nhàn nhạt, chỉ cần dùng đầu ngón chân hắn cũng đoán được trong mơ màng vật đã đưa vào trong miệng hắn là thứ gì.
Một nữ hài không tiếc dùng cách như vậy để cứu hắn, cần dũng khí và nỗ lực rất lớn, dù thế nào cũng đáng để hắn nói một tiếng cám ơn tận đáy lòng!
"Tiểu đệ đệ khách khí rồi. Ngươi liều mình cứu tỷ tỷ một mạng, ta mới có thể từ Diêm Vương Điện trốn về. Mạng của ngươi hấp hối, tỷ tỷ sao có thể thấy chết không cứu? Nói đi cũng phải nói lại, vẫn phải để tỷ tỷ cảm ơn ngươi mới đúng!"
Tiếu Tiếu liếc mắt đưa tình, cười nói.
"Không có ngươi, ta có lẽ đã sớm mất mạng trong Phong Vân Tông vào tay Phong Viễn Kỳ, làm gì có hôm nay. Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, trong tình huống đó, cho dù liều mạng ta cũng phải toàn lực cứu ngươi!"
Tần Lãng mỉm cười.
Hắn làm việc từ trước đến nay có nguyên tắc của hắn, đối với người có ơn với hắn gặp nguy hiểm tính mạng, nếu như thấy chết không cứu thì lương tâm sẽ bất an!
Quan trọng hơn là, một khi hắn bỏ mặc Tiếu Tiếu dù may mắn thoát chết, sau này chuyện này cũng sẽ trở thành tâm ma của hắn, nhẹ thì tu vi trì trệ không tiến, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, rơi vào điên cuồng, vạn kiếp bất phục!
"Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo? Vậy tỷ tỷ hôn ngươi một ngụm cứu ngươi một mạng chờ ngươi khỏe lại chẳng phải muốn trả tỷ tỷ một trăm lần?" Tiếu Tiếu mắt phượng nhìn vào môi Tần Lãng, cười khanh khách nói, "thế nào, hôn cùng tỷ tỷ có cảm giác thế nào, có phải dư vị vô tận không?"
Nói xong Tiếu Tiếu tiếng cười như chuông bạc vang lên, thân thể mềm mại lung lay, ngực lộ xuân quang, khiến Tần Lãng miệng khô lưỡi đắng.
"Cái này..."
Tần Lãng chật vật chuyển mắt đi chỗ khác, cố gắng không nhìn vào Tiếu Tiếu, gãi đầu, xấu hổ cười một tiếng, không biết nói gì.
Tần Lãng vốn sợ Tiếu Tiếu xấu hổ né tránh cách cứu mình, không ngờ Tiếu Tiếu ngược lại lấy chuyện này ra đùa với hắn.
Tần Lãng thầm nghĩ, quả nhiên nữ tử yêu tộc tính cách phóng khoáng, nếu là nữ tử nhân loại sớm đã thẹn thùng không thôi, làm sao có thể trước mặt hắn một nam tử huyết khí phương cương đùa giỡn như thế này?
Đương nhiên, nếu Tần Lãng thấy được vẻ mặt ửng hồng của Tiếu Tiếu lúc cứu hắn, có lẽ đã không nghĩ như bây giờ.
"Ha ha, tỷ tỷ đùa với ngươi thôi, xem ngươi sợ đến mức, giống như để ngươi trả một trăm lần thì thiệt thòi lắm vậy!"
Tiếu Tiếu trợn trắng mắt với Tần Lãng.
"Tiếu Tiếu, nơi này có phải là chiến trường đại chiến giữa hai thế lực thần bí mà ngươi nói không?"
Để tránh xấu hổ, Tần Lãng đổi chủ đề, nhìn khắp bốn phía, mở miệng hỏi.
"Không sai. Chính là chỗ này. Mục đích chúng ta vào Hoang Cổ cấm Địa lần này là nơi này!"
Vẻ mặt tươi cười vừa thu lại, Tiếu Tiếu lộ vẻ mặt ngưng trọng, gật đầu nói.
"Nơi này lại không có chút tử khí nào!"
Cảm ứng được tình trạng không gian xung quanh, Tần Lãng mở miệng nói.
Khi tiến vào Hoang Cổ cấm Địa, thứ vẫn luôn vây quanh bọn họ, tử khí ngày càng mạnh, lúc này đột nhiên biến mất không chút dấu vết, hoàn toàn không còn!
"Đây chính là cái gọi là vật cực tất phản, khổ tận cam lai. Càng vào sâu trong Hoang Cổ cấm Địa, tử khí càng nồng đậm, chiến trường này là trung tâm của toàn bộ Hoang Cổ cấm Địa, ngược lại không có chút tử khí nào!"
Tiếu Tiếu gật đầu nói.
"Chắc là vậy."
Tần Lãng gật đầu.
Cũng giống như nhiệt độ ở trung tâm mặt trời ngược lại thấp nhất, tử khí vô tận của Hoang Cổ cấm Địa sinh ra từ chiến trường này, nhưng ở trong chiến trường này ngược lại không có chút tử khí nào!
"Đã tỉnh thì tranh thủ thời gian dưỡng thương, tuy chúng ta đã thoát khỏi khe tử vong đi vào chiến trường không có tử khí, nhưng không thể chủ quan! Nguy cơ thực sự vẫn còn ở phía sau, hai người chúng ta nhất định phải toàn lực ứng phó, không được lơ là chút nào!"
Tiếu Tiếu nhìn Tần Lãng, dặn dò.
Tình trạng hiện tại của Tần Lãng đứng lên còn khó khăn, đừng nói đi lại, bọn họ lại càng không thể tiến lên.
"Được!"
Tần Lãng gật đầu, đè nén xúc động tìm kiếm Thánh Hồn Thạch, từ nhẫn trữ vật lấy ra linh đan chữa thương cùng linh đan hồi khí ăn vào, ngồi tại chỗ bắt đầu chữa trị thân thể.
Nửa tháng sau, thương tích trên người Tần Lãng rốt cục hoàn toàn khôi phục, hơn nữa nhân họa đắc phúc tu vi lại tăng lên một lần nữa, đạt đến Võ Vương cửu trọng trung kỳ!
"Chậc chậc, khó trách tốc độ tu luyện của tiểu đệ đệ nhanh như vậy, nếu tất cả võ giả cũng có sức chiến đấu giống như ngươi ngay cả mạng cũng không cần, chỉ sợ trên thiên Hoang đại lục đã sớm có Võ Tông bay đầy trời!"
Tiếu Tiếu nhìn thấy thực lực của Tần Lãng mạnh hơn trước gấp mấy chục lần, từ đáy lòng thốt lên tán thưởng.
Tốc độ tu luyện của Tần Lãng vượt xa người thường, ngoài thiên phú của hắn ra, quan trọng nhất chính là tinh thần vĩnh viễn không chịu thua, luôn luôn liều mạng!
"Thiên Hoang đại lục cường giả vô số, nguy cơ tứ phía, ta liều mạng tu luyện, Vân nhi vẫn bị người cướp đi từ bên cạnh ta, nếu như ta không liều mạng, chỉ sợ sớm đã bị người ăn cả xương cốt cũng không còn!"
Tần Lãng lắc đầu cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía chiến trường phía trước, bây giờ hắn chỉ còn cách Thánh Hồn Thạch một chút nữa!
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận