Thần Hồn Đan Đế

Chương 2606: song diện nhân

Chương 2606: Song diện nhân Giờ phút này, ở Lôi Đình Tông, Na Điệp Vũ vừa mới gỡ được cái chân bị thương của mình ra khỏi bẫy kẹp thú.
Nhìn đôi chân m·á·u me đầm đìa, nàng không khỏi tức giận đến run cả người. Sống ngần ấy tuổi, Điệp Vũ lão thái chỉ có một lần thua trận, đó là trước kia quyết đấu với Tử Uyên thượng thần, bị Tử Uyên thượng thần quạt cho một cái tát bằng chưởng vô hình.
Chỉ thua có một lần đó thôi, chứ thời gian khác Điệp Vũ lão thái nào có thua ai. Giờ phút này Điệp Vũ lão thái lại thua, mà lại thua bởi một cái thằng nhóc ranh đặt bẫy kẹp thú, điều này khiến Điệp Vũ lão thái hết sức không thể nhịn… Nhưng là, không thể nhịn thì có thể làm gì được đây, nàng chỉ có thể kéo lê cái chân bị thương trở về trước, băng bó cho kỹ rồi tính tiếp. Dù sao thì cũng đã có tuổi, một chút vết thương như thế, trong những năm tháng trước của Điệp Vũ, căn bản không đáng để nhắc đến.
Nhưng giờ phút này, đối với Điệp Vũ lão thái mà nói, vết thương nhỏ này cơ hồ thành vết thương trí m·ạ·n·g. Điệp Vũ lão thái có thể cảm nhận được m·á·u trong cơ thể nhanh chóng trôi đi, điều này khiến sắc mặt vốn đã không chút huyết sắc của nàng càng thêm tái nhợt.
Khó khăn lắm mới lết được đến căn phòng cỏ tranh của mình, Điệp Vũ lão thái cơ hồ cảm thấy muốn kiệt sức. Nàng trước sơ cứu vết thương một chút, để m·á·u chảy không quá dữ dội. Ngay sau đó, nàng từ trên xà nhà gỡ xuống một bộ thây khô, cắt một cái chân của thây khô kia, từ từ ăn sạch sẽ.
Lại từ trên bàn lấy một cái lọ và một cái bình trong những lọ bình lỉnh kỉnh. Từ trong bình bắt ra một con rết, nuốt sống. Điệp Vũ lão thái lại từ trong bình đổ ra một giọt chất lỏng đen ngòm, từ từ uống. Khi chất lỏng vào bụng, Điệp Vũ lão thái lúc này mới cảm thấy tinh lực khôi phục.
Nàng khẽ thở dài, lau sạch vết m·á·u bên mép, lại bắt đầu cẩn thận băng bó vết thương, trên cơ sở lần băng bó thứ nhất, Điệp Vũ lão thái lại rắc thêm chút t·h·uốc bột lên vết thương, để vết thương nhanh lành hơn.
Vừa làm xong hết thảy, thì có một người áo xanh sải bước đi tới. Khi người áo xanh vừa tới gần, Điệp Vũ lão thái gần như là bản năng đứng lên, thái độ khiêm tốn hướng người áo xanh vấn an.
Người áo xanh là một nữ t·ử trẻ tuổi, nhìn độ tuổi nhiều nhất cũng chỉ ngoài hai mươi, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm, căng tràn collagen, dưới ánh mặt trời lại càng lộ rõ vẻ bóng loáng khó tả. Tuy nữ t·ử này hết sức trẻ tuổi, nhưng ở thần giới, từ xưa đến nay là lấy bản lĩnh luận cao thấp, chứ không lấy tuổi tác làm thước đo. Bởi vậy cho dù tuổi của Điệp Vũ lão thái có thể làm tổ nãi nãi của nữ t·ử áo lam, nhưng trước mặt nữ t·ử áo lam, nàng vẫn phải cung kính vấn an.
“Đứng lên đi, sau này gặp bản cung không cần đa lễ như vậy.” Nữ t·ử áo lam bản lĩnh cao cường, cá tính càng thêm kiêu căng, xưa nay không xem ai ra gì, huống chi là đối với Điệp Vũ lão thái loại đã lớn tuổi, không còn chút tác dụng, lại còn vướng víu.
Điệp Vũ lão thái rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, trong lòng nàng biết rõ sự khinh thường trong mắt nữ t·ử áo lam, thế nhưng bây giờ nàng đã già, không còn là Điệp Vũ uy phong lẫm liệt thuở nào. Bởi vậy, đối mặt với sự khiêu khích vô tình hay cố ý của nữ t·ử áo lam, Điệp Vũ cũng không để trong lòng, ngược lại lộ ra một bộ mặt nịnh nọt, tiến lên phía trước nói: “Xin hỏi trưởng c·ô·ng chúa có gì phân phó?” Khi Điệp Vũ đến gần, mùi thây khô nồng nặc từ trên người Điệp Vũ tràn vào mũi nữ t·ử áo lam.
“Cút ngay, thứ chứa toàn đồ c·hết, ngày nào cũng làm mấy thứ quái quỷ gì vậy, thúi c·hết! Ngươi cách bản cung xa một chút, đừng làm bẩn quần áo mới của bản cung.” Nữ t·ử áo lam quát lên, vung tay một cái tát, đ·á·n·h Điệp Vũ ngã thẳng xuống đất.
“Ngươi dám đ·á·n·h ta?” Điệp Vũ dù gì cũng là nhân vật trước kia hô mưa gọi gió, sao có thể chịu nổi loại sỉ nhục này. Chỉ là lúc này nàng đang bị cái chân bị thương làm phiền, lười so đo với cái vị trưởng c·ô·ng chúa này, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ dễ dàng t·h·a t·h·ứ vô nguyên tắc mà không có giới hạn cuối cùng.
Vị trưởng c·ô·ng chúa kia thấy Điệp Vũ còn dám cãi lại thì trừng mắt nhìn nàng, lập tức không kìm được tức giận trong lòng, liền xông tới muốn tát lão thái bà mấy cái.
Đúng lúc này, cánh cửa lá trong nhà lại từ từ khép lại. Thì ra là, Điệp Vũ đã không thể nhịn được nữa mà chuẩn bị g·iết c·hết trưởng c·ô·ng chúa, biến nàng thành một trong những bữa tối thây khô của mình.
Nhận thấy không khí trong phòng càng lúc càng lạnh, nữ t·ử áo lam dù có ngu ngốc đến mấy cũng ý thức được có chuyện chẳng lành.
“Lão t·ú b·à, ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, ta là con gái bảo bối của phụ vương đó, nếu ngươi dám ra tay với ta, phụ vương sẽ không tha cho ngươi đâu.” Điệp Vũ nghe vậy thì không khỏi cười khẩy ba tiếng nói: “Lấy cái c·ứ·t gì phụ vương của ngươi ra dọa ta? Hắn ở chỗ nào hả? Cô nương, khuyên ngươi một câu, tuyệt đối đừng có mắt c·h·ó coi thường người khác, nếu không có ngày ch·ết không toàn thây.” Cô nàng áo lam này từ nhỏ đã kiêu căng quen rồi, nào có ai dám mắng mình như vậy, lúc này tức nổ đom đóm mắt, liền xuất một chưởng, nhắm thẳng m·ệ·n·h môn của Điệp Vũ lão thái.
“Chậc chậc chậc, mắng không lại là muốn đ·á·n·h nhau à? Được thôi, ta sẽ phụng bồi đến cùng!” Điệp Vũ cũng không phải kẻ ăn chay, dù nàng bị đày đến cái Thương Sơn Phong vắng vẻ này trông giữ Lương Hùng, nhưng đ·a·o của nàng vẫn chưa cùn.
Nói xong, Điệp Vũ lão thái hiện ra pháp tướng, chính là một con sói đỏ, nhe răng trợn mắt hướng phía cô nàng áo lam đ·á·n·h tới.
Cô nàng áo lam cười khẩy, tiện tay chỉ một cái nói: “Một con sói vụng về, thảo nào có bài tốt trong tay mà đ·á·n·h nát bét!” Theo ngón tay của cô nàng áo lam chỉ, ngay trước mặt con sói đỏ xuất hiện một mũi tên cau lại, cắm thẳng về phía sói đỏ. Sói đỏ giật mình không dám xem thường, liền há cái mồm to như chậu m·á·u, quay đầu hướng cô nàng áo lam đ·á·n·h tới… Tần Lãng chạy tới thì vừa vặn đụng phải cảnh cô nàng áo lam và Điệp Vũ lão thái đang đ·á·n·h nhau.
Hai tên nghịch tặc tranh đấu lẫn nhau, Tần Lãng chẳng có hứng thú làm khán giả. Thừa dịp hai người đang mải mê kịch chiến, Tần Lãng lách cửa sau vào trong, tìm kiếm toàn bộ Thương Sơn Phong gần như một lần nữa, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, vẫn không nghe thấy tiếng của Vân nhi.
Suy nghĩ một chút, Tần Lãng quyết định đến chủ viện của Lôi Đình Tông xem thử trước, xem có gì phát hiện và dấu vết bị bỏ sót hay không, chỉ có như vậy mới có thể tìm ra sơ hở. Tần Lãng rất nhanh đến hậu viện, sau đó lại giả trang thành cốc chủ Lương Hùng.
Cốc chủ “Lương Hùng” vừa mới xuất hiện, đám người hầu bất hòa với tên khôi lỗi Lương Hùng kia liền nhanh chóng từ chỗ tối đi ra.
“Ngươi đi đâu vậy? Báo cáo cũng không làm, lần này ta tha cho ngươi đó, nếu còn có lần sau, ta nhất định không tha cho ngươi, sẽ trực tiếp báo lên đại nhân!” Vì “Lương Hùng” không có mặt, gã người hầu này tự dưng phải gánh tội thay, nên đương nhiên trong lòng không thoải mái. Vì vậy khi nhìn thấy khôi lỗi Lương Hùng lần đầu tiên, hắn đã vội mắng chửi ầm lên, có thể nói là mượn d·a·o g·iết người và mượn đề tài để nói chuyện của mình đến mức tối đa.
Tần Lãng đâu phải là cái khôi lỗi chỉ biết nhẫn nhịn kia. Nghĩ một chút, hắn nảy ra một ý, nói thẳng: “Đại nhân có một suất đề bạt, bảo ta tiến cử người.” Gã người hầu kia nghe vậy liền sập bẫy: “Ngươi tiến cử ai vậy? Có đề cử ta không?” Tần Lãng cố ý nói: “Đương nhiên là tiến cử ngươi rồi, nếu không ta cũng có biết ai khác đâu, tiện đâu mà làm thân quen với người lạ làm gì?” Tần Lãng vừa nói vừa lấy ra từ trong n·g·ự·c một quyển sổ mỏng đưa cho người hầu, nói: “Đây là các hạng mục cần chú ý, ngươi xem kỹ vào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận