Thần Hồn Đan Đế

Chương 2600: tìm tới đột phá khẩu

Chương 2600: Tìm Thấy Chỗ Đột Phá
Rời khỏi Tàng Thư Các, Tần Lãng không vội rời Lôi Đình Tông mà mang theo quyển « Đại Lực Kim Cương Kinh » vừa lấy được đến nơi hắn thường cùng cốc chủ Lương Hùng lui tới.
Đó là một cái đình nhỏ khuất sâu, phía sau đình có một ngọn núi giả, bên trong núi giả phức tạp chằng chịt, có lối đi nhỏ quanh co dẫn vào, cuối núi giả là một khoảng đất trống, có bàn đá và ghế đá tự nhiên, rất thích hợp để đọc « Đại Lực Kim Cương Kinh ».
Tần Lãng cẩn trọng nhìn quanh, xác định không có ai mới lấy « Đại Lực Kim Cương Kinh » vào sâu trong núi giả.
Nơi sâu núi giả vẫn y nguyên như lúc Tần Lãng và Lương Hùng cùng nhau nghiên cứu thảo luận, cơ bản không có gì thay đổi, rõ ràng là không có ai từng đặt chân tới đây.
Thời gian đã trôi qua không ít, Tần Lãng không chần chừ nữa mà chọn một chiếc ghế đá sạch sẽ ngồi xuống, mở « Đại Lực Kim Cương Kinh » ra xem xét cẩn thận.
Lúc đầu Tần Lãng xem cũng không phát hiện « Đại Lực Kim Cương Kinh » có gì bất thường, nhưng hắn không tin như vậy, tiếp tục lật xem tỉ mỉ.
Lần này hắn xem đến trang thứ hai từ dưới lên thì phát hiện vấn đề.
Khác với các trang khác, trang này lại hoàn toàn trống không, không có chữ gì.
Tình huống này rất bất thường, suy nghĩ một chút, Tần Lãng lấy bật lửa từ túi trữ vật ra, hơ đi hơ lại trên trang giấy trắng kia.
Theo ngọn lửa xuất hiện, trên trang giấy vốn không có gì dần hiện lên từng hàng chữ màu xanh lam.
Tần Lãng thấy vậy liền vứt bật lửa, thổi tắt lửa trên trang giấy rồi nhanh chóng đọc những chữ kia.
Sau khi xem xong những chữ đó, Tần Lãng không khỏi tức giận đến bật cười.
Nét chữ kia rõ ràng là do ai đó dùng bút đặc chế viết, kiểu chữ còn vụng về, ngôn ngữ cực kỳ ngây ngô như nhật ký.
Chủ nhân viết những chữ này mang tham vọng lớn lao, nào là chuẩn bị thống nhất toàn bộ thần giới trong thời gian ngắn tới, quả thực như một trò hề, căn bản không nhận rõ được vị trí của bản thân. Những chữ kia sau khi Tần Lãng đọc xong liền tự động biến mất.
Tần Lãng hồi tưởng lại những chữ vừa xem được, trong lòng có chút không cam tâm.
Mất công tốn sức lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ nhận được mấy lời khoác lác cuồng vọng của một kẻ vô danh sao?
Tần Lãng có chút không cam tâm, hắn lật tiếp trang sách, tìm kiếm kỹ càng phía sau, quả nhiên phát hiện điều ẩn giấu bên trong.
Chỉ thấy trên mặt sau trang giấy đó chậm rãi hiện lên ba chữ lớn: Thương Sơn Phong.
Nhìn thấy ba chữ này, Tần Lãng không khỏi trợn to mắt.
Hắn đã liên hệ với Lương Hùng lâu như vậy mà chưa từng nghe qua cái tên này.
Nghĩ một hồi, Tần Lãng chắc chắn một điều: rất có thể Thương Sơn Phong chính là nơi Lương Hùng đang ẩn náu.
Nghĩ thông suốt, Tần Lãng liền nhanh chóng rời khỏi núi giả.
Chuyện này không nên chậm trễ, nên tranh thủ đến Thương Sơn Phong một chuyến, trời sáng sẽ bất tiện hành động.
Sau khi lên kế hoạch như vậy, Tần Lãng đến chỗ giả Lương Hùng, giấu hắn vào trận pháp ẩn thân, sau đó cởi quần áo hắn ra, giả dạng làm Lương Hùng, đi vào nội viện.
Vừa vào nội viện, lập tức có người hầu tiến lên đón.“Cốc chủ, sao ngài đi lâu vậy?”
Tần Lãng nghe vậy liền biết người hầu này có vấn đề, hẳn là do hắc thủ phía sau màn cài vào để giám thị con rối giả Lương Hùng.
Tần Lãng cười khẩy nói: “Sao, ta là cốc chủ, đi đâu còn phải báo cáo với ngươi sao?”
Vừa dứt lời, Tần Lãng nhận ngay một cái trợn mắt khinh bỉ của người hầu, nhưng dù gì Lương Hùng vẫn là cốc chủ trên danh nghĩa, thể diện của cốc chủ vẫn phải nể.
Vì vậy, người hầu miễn cưỡng nuốt cục tức, làm bộ không quan tâm nói: “Nào có, cốc chủ ngài suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ lo lắng cho an nguy của ngài nên hỏi vậy thôi.”
Tần Lãng thấy rõ những hành động nhỏ của người hầu, cười cười nói: “Không sao, ta cũng chỉ nói qua thôi. Được rồi, chúng ta đến Thương Sơn Phong một chuyến, ngươi dẫn đường phía trước đi.”
Nghe Tần Lãng nói vậy, người hầu sinh nghi, nhìn Tần Lãng hỏi: “Ngươi đến Thương Sơn Phong làm gì?”
Vì quá kinh ngạc nên người hầu này quên cả kính ngữ, Tần Lãng cũng không nhắc nhở mà chỉ cười đáp.
“Đương nhiên là có chuyện quan trọng, là người bên trên dặn dò.”
Tần Lãng biết lúc này mình càng bình thản càng tốt, nói nhiều một chút sẽ lộ thân phận thật.
Nhưng tên người hầu này cũng không phải dễ đối phó, nghe Tần Lãng nói vậy càng thêm nghi ngờ: “Sao ta không nhận được tin tức gì, chẳng lẽ đầu óc ngươi có vấn đề?”
Đến nước này thì có che giấu cảm xúc cũng vô ích, tên người hầu gần như lập tức thể hiện rõ sự khinh thường với con rối kia.
Tần Lãng thấy người hầu này không biết điều liền trực tiếp lạnh mặt nói: “Sao? Ta là người lớn chỉ định, ngươi có ý kiến gì sao?”
Nghe Tần Lãng nói vậy, người hầu kia không dám có ý kiến gì nữa, lập tức nhường đường nói: “Vậy được, ngươi đi đi, ta không đi.”
Tần Lãng cũng hết lời với thái độ của tên người hầu này, hắn thấy qua không ít gia đinh nhưng chưa từng thấy ai ngạo mạn như vậy, chuyện này cũng khiến hắn hiểu rõ vì sao tên giả Lương Hùng kia lại thảm hại như thế, chỉ vài ba chiêu liền không chống đỡ được.
Nhưng dù sao hắn cũng không phải Lương Hùng thật, trực tiếp lạnh mặt nói: “Người lớn chỉ tên bảo ngươi đi cùng, ngươi muốn trái lệnh sao? Đến lúc đó người lớn trách tội xuống ngươi gánh nổi à?”
Tần Lãng vừa nãy đã thử dò xét, phát hiện người hầu này rất kiêng kỵ người đứng sau nên đã lôi tên người đó ra để ép hắn.
Nghe Tần Lãng nói vậy, người hầu dù không muốn nhưng cũng không thể không nghe, đành phải theo Tần Lãng đến Thương Sơn Phong.
Thương Sơn Phong cách viện của Lôi Đình cốc chủ rất xa, hai người bọn họ đi mất nửa canh giờ, càng đi càng xa đường lớn, đường sá cũng càng vắng vẻ.
Dần dần, tiếng sói tru vọng đến từ thung lũng xa xa, còn có rắn cỏ từ trong bụi cỏ bò lướt qua xào xạc, thỉnh thoảng phát ra tiếng thét thảm thiết rợn người.
Tần Lãng gan dạ hơn người, cũng từng trải qua vô số chuyện lớn nhỏ, nên những hiện tượng này cũng không làm hắn kinh ngạc.
Còn tên người hầu dù chức vị thấp nhưng cũng được huấn luyện bài bản nên không để tâm đến mấy chuyện này.
Nhưng so với con rối Lương Hùng trước kia thì mỗi lần đi qua đây đều bị dọa đến run cả người.
Thấy Tần Lãng hôm nay phản ứng khác thường như vậy, người hầu không khỏi mở miệng chế giễu hắn: “Sao, mặt trời hôm nay mọc đằng tây sao? Sao hôm nay ngươi không sợ hãi gì vậy? Chẳng lẽ trước kia ngươi đều là giả vờ?”
Tần Lãng quyết tâm không để ý đến hắn, coi hắn như con ruồi vo ve bên tai.
Chỉ là tên người hầu kia thấy Tần Lãng im lặng liền nghĩ hắn sợ, bắt đầu khiêu khích không ngừng, điều này khiến Tần Lãng bực tức trong lòng, trực tiếp quát lên.
“Câm miệng! Không nói ai cũng không nghĩ ngươi là người câm đâu. Còn nữa, khuyên ngươi một câu, không ai mãi mãi ở dưới đáy, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận