Thần Hồn Đan Đế

Chương 1132: Không phải bình thường bát phẩm Đan Vương

Tần Lãng mặt lộ vẻ im lặng!
Dù sao hắn cũng là Bát phẩm Đan Vương, ở tiểu thế giới là vô số người kính ngưỡng, tồn tại cao cao tại thượng, địa vị tôn sùng đến mức nào? Bây giờ tùy tiện hai tên lính gác dán cáo thị mặc giáp bạc lại dám xô đẩy hắn, căn bản không xem hắn ra gì!
"Bát phẩm Đan Vương thì sao? Bát phẩm Đan Vương là thấp hơn một bậc chắc? Ta dám nhận cái cáo thị này, tự nhiên có niềm tin lớn giúp Tam hoàng tử Tuyết Thánh Đế Quốc các ngươi chữa bệnh! Các ngươi mà đuổi ta đi, Tam hoàng tử Tuyết Thánh Đế Quốc các ngươi bỏ lỡ danh y, lỡ mất thời cơ chữa trị tốt nhất, các ngươi chính là đồng lõa h·ạ·i c·h·ết Tam hoàng tử Tuyết Thánh Đế Quốc các ngươi!"
Khí thế mạnh mẽ bộc phát ra, đẩy lui hai tên lính giáp bạc, Tần Lãng mặt lạnh tanh, đưa tay chỉ vào hai người quát lớn, trực tiếp chụp cho cái mũ quy kết.
"Cái này..."
Hai tên lính giáp bạc nhìn nhau, trong mắt thoáng vẻ xoắn xuýt.
Bát phẩm Đan Vương tuy rằng cảnh giới hơi thấp, nhưng trên phương diện đan đạo cũng xem như có chút thành tựu, nếu như người này thật sự có khả năng cứu chữa Tam hoàng tử của bọn họ, mà lại bị hai người bọn họ chậm trễ, sai lầm này tuyệt đối không phải hai người bọn họ có thể gánh nổi.
Thấy phản ứng của hai người, Tần Lãng biết lời mình nói có tác dụng, lại lạnh giọng hừ một tiếng, làm bộ xoay người rời đi:
"Chắc chắn trong Vĩnh Hòa thành cáo thị như vậy không phải số ít, hai người các ngươi mắt ch·ó coi thường người, nhưng tin tưởng sẽ có hộ vệ sáng mắt, Bổn Đan Vương cùng lắm thì đi nơi khác nhận cáo thị, đến khi chữa khỏi bệnh cho Tam hoàng tử Tuyết Thánh Đế Quốc các ngươi, chuyện hôm nay Bổn Đan Vương nhất định sẽ kể chi tiết!"
Nghe vậy, hai tên lính giáp bạc lập tức trong lòng động đậy!
Nếu Tần Lãng thật sự không chữa khỏi bệnh cho Tam hoàng tử thì thôi, nhỡ đâu hắn lại vớ được may mắn chữa khỏi Tam hoàng tử, hai người bọn họ suýt chút nữa đuổi Tần Lãng đi, việc này mà truyền ra bọn họ có lẽ sẽ một đường ch·ế·t!
Lời của Tần Lãng trực tiếp trở thành cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà, hai tên lính giáp bạc liếc nhìn nhau, làm sao có thể để Tần Lãng cứ vậy mà đi, liền tiến lên ngăn Tần Lãng lại, khom người mở miệng xin lỗi nói:
"Vị Đan Vương này, vừa rồi là huynh đệ chúng tôi lỗ mãng rồi, xin đừng chấp nhặt, bây giờ chúng tôi liền đưa ngài đến Long Cư, nơi ở của Tam hoàng tử chúng tôi."
"Dẫn đường!"
Tần Lãng thầm vui trong lòng, mặt ngoài vẫn không đổi sắc, nhàn nhạt mở miệng.
Hai tên hộ vệ liên tục gật đầu, cung kính dẫn đường phía trước, Tần Lãng thì ung dung đi theo phía sau.
"Vài ba câu liền khiến thái độ của hộ vệ từ ngạo mạn chuyển sang cung kính, vị Đan Vương này thật là tài ăn nói!"
Nhìn ba người đi xa, một thiếu nữ vây xem xung quanh lên tiếng tán thưởng.
"Tài ăn nói thì sao? Chữa bệnh đâu phải dựa vào cái miệng! Nghe nói bệnh của Tam hoàng tử Tuyết Thánh Đế Quốc này rất kỳ quái, đến cả đan hoàng của Tuyết Thánh Đế Quốc bọn họ cũng bó tay, người này chỉ là Bát phẩm Đan Vương, muốn chữa khỏi bệnh cho Tam hoàng tử Tuyết Thánh Đế Quốc hoàn toàn là t·h·i·ê·n phương dạ đàm, về phần những khen thưởng hấp dẫn kia, càng đừng mong!"
Trong đám người một lão giả vuốt râu dê, chậm rãi lắc đầu...
Tần Lãng đi theo sau lưng hai tên lính giáp bạc, xuyên qua mấy chục con phố náo nhiệt nhộn nhịp, dòng người trên đường phố lúc này mới dần dần thưa thớt.
Đi một hồi bảy quẹo tám rẽ, số lượng võ giả trên đường càng lúc càng ít, không còn ồn ào náo nhiệt, hai bên đường trồng cây cao lớn thẳng tắp, màu xanh mướt tràn đầy, khung cảnh trở nên có chút u nhã.
"Vị Đan Vương này, Long Cư, nơi ở của Tam hoàng tử chúng tôi đến rồi!"
Cuối cùng, một phủ đệ vô cùng to lớn xuất hiện trước mắt Tần Lãng, cửa chính hùng vĩ tráng lệ, trên đỉnh là một con thạch long uy vũ cuộn mình, tựa như vật s·ố·n·g, toát ra khí tức uy nghiêm dày đặc, trên đỉnh đại môn cao rộng khắc ba chữ lớn Long Phi Phượng Vũ — Long Cư!
"Vị này là Vệ Đan Vương đã tiếp cáo thị, đến chữa bệnh cho Tam hoàng tử điện hạ."
Hai tên lính giáp bạc mở miệng với đám lính gác trước cổng, sau đó hai tên lính tiến lên kiểm tra Tần Lãng một lượt rồi mới cho phép Tần Lãng đi theo hai tên lính giáp bạc vào Long Cư.
Vừa bước vào bên trong Long Cư, lập tức một luồng không khí mát mẻ xộc vào mũi, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng dễ chịu sảng khoái, trước mắt là lầu các, thủy tạ, giả sơn ao nước, hành lang chín khúc quanh co, mọi nơi đều cho thấy thân phận cực kỳ không tầm thường của chủ nhân nơi này.
Tần Lãng dưới sự dẫn đường của hai tên lính giáp bạc, sau nửa canh giờ cuối cùng cũng đi đến nơi trung tâm nhất của Long Cư, cũng chính là chỗ ở của Tam hoàng tử Tuyết Thánh Đế Quốc, một tòa đình viện tao nhã lịch sự.
Lúc này một lão giả cao lớn đang đứng ở cửa đình viện, chau mày, trong đôi mắt già nua tràn đầy vẻ lo lắng không tan được.
"Hoàng quản gia, vị Vệ Đan Vương này đến đây giúp Tam hoàng tử điện hạ xem bệnh."
Một tên lính giáp bạc khom người nói với lão giả.
"Ồ? Không biết trình độ đan đạo của vị Vệ Đan Vương này như thế nào, là luyện đan đại sư cấp bậc gì?"
Lão giả "Hoàng quản gia" quay đầu, mỉm cười hỏi Tần Lãng.
"Ta là một Bát phẩm Đan Vương."
Tần Lãng trực tiếp mở miệng thành thật t·r·ả lời.
"Cái gì! Mới là Bát phẩm Đan Vương!" Nụ cười trên mặt Hoàng quản gia trong nháy mắt biến mất.
Bát phẩm Đan Vương mà cũng dám tới?
Rõ ràng là nhắm vào phần thưởng phong phú, muốn đến cầu may!
Sắc mặt Hoàng quản gia tối sầm, ánh mắt khó chịu nhìn vào hai tên lính giáp bạc:
"Hai tên hỗn đản các ngươi, có đầu óc không vậy? Ai các ngươi cũng mang đến đây? Ngay cả Cửu phẩm Đan Vương còn bó tay với bệnh của Tam hoàng tử điện hạ, các ngươi vậy mà mang theo một Bát phẩm Đan Vương đến, hoàn toàn lãng phí thời gian quý báu của chúng ta!"
"Vâng, vâng, chúng tôi sẽ đuổi hắn đi ngay!"
Bị mắng xối xả, hai tên lính giáp bạc trong lòng vô cùng hối hận đã đưa Tần Lãng tới đây, liên tục gật đầu, sau đó chuẩn bị dẫn Tần Lãng rời đi nhanh chóng.
"Hoàng quản gia, có đôi khi chữa bệnh với trình độ đan đạo cao thấp cũng không liên quan quá nhiều, nếu không Tam hoàng tử Tuyết Thánh Đế Quốc các người cũng không bỏ gần tìm xa, bỏ qua Tuyết Thánh Đế Quốc có đan hoàng lại đến cái thành Vĩnh Hòa nhỏ bé này làm gì?
Bây giờ Tam hoàng tử điện hạ bệnh nặng hấp hối, nhiều một người chữa trị sẽ tăng thêm một phần cơ hội, vả lại đã ta, Vệ mỗ dám tới đây cũng chứng tỏ có chút tự tin, sao ngài không cho ta một cơ hội?"
Đối mặt với việc Hoàng quản gia muốn đuổi kh·á·ch, Tần Lãng vẫn giữ vẻ không kiêu ngạo không tự ti, chậm rãi nói.
"Cho ngươi cơ hội? Bát phẩm Đan Vương ở Vĩnh Hòa thành đâu có ít, nếu bản quản gia ai cũng cho cơ hội thì Long Cư của Tam hoàng tử điện hạ chẳng phải thành chợ rồi à! Nói thật cho ngươi biết, bệnh của Tam hoàng tử chúng ta không phải là Bát phẩm Đan Vương bình thường có thể chữa được, ngươi vẫn là đi cho nhanh đi, đừng làm lỡ thời gian của nhau!"
"Nếu ta không phải là một Bát phẩm Đan Vương bình thường thì sao?"
Tần Lãng lại thờ ơ, chậm rãi vươn tay phải ra, "Phốc" một tiếng nhẹ vang lên, một ngọn lửa màu đỏ bừng từ lòng bàn tay Tần Lãng bùng lên, chiếu lên khuôn mặt Hoàng quản gia thành một mảng đỏ rực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận