Thần Hồn Đan Đế

Chương 2936: trộm màn thầu

"Tên oắt con này, nắm đấm sao mà cứng rắn quá vậy?" người lùn thầm giật mình trong lòng nghĩ.
Gã lùn trong lòng cũng suy nghĩ nhanh chóng, trong lòng hắn, Tần Lãng đã không phải là người bình thường, tối thiểu nhất cũng phải là thiếu gia của một tiểu gia tộc sa sút tinh thần, nếu không trông văn nhược thế kia, xương cốt làm sao cứng rắn như vậy được!
Gã lùn từ nhỏ đã kiếm cơm ăn trên đầu mũi đao, tự nhiên là có chút khôn khéo, bằng không thì cũng không có khả năng sinh tồn được. Cho nên, trong lòng hắn đã nhận định Tần Lãng nhất định là một thiếu gia sa sút tinh thần, trong lòng cũng thay đổi đánh giá về Tần Lãng.
Mà gã cao lớn bên cạnh cũng không ngốc, mắt thấy tên oắt con này nhận một cước của huynh đệ mình mà không sao, công phu của huynh đệ mình hắn rõ ràng, coi như chỉ dùng ba thành lực đạo, người bình thường ăn một cước cũng phải không đứng dậy được.
Thấy Tần Lãng không sao lại bò dậy, gã cao lớn không nói hai lời, nhặt ba viên đồng châu trên mặt đất, rồi cùng người lùn chuồn nhanh.
Tần Lãng ngơ ngác nhìn hai tên ăn mày đi xa, thầm nghĩ trong lòng: “Phải nghèo rớt mồng tơi đến mức nào cơ chứ, cướp của ta ba viên đồng châu.”
Tần Lãng trầm mặc, ba viên đồng châu mình tối qua tiếc không dám ăn cơm để giữ lại đã bị cướp, thật sự là tạo hóa trêu ngươi a!
“Thôi kệ, ngày mai nhất định phải tìm được việc, không phải vậy ta liền gia nhập Cái Bang, không, không được, sao ta có thể gia nhập Cái Bang? Nếu để Lãnh Nguyệt bọn hắn biết ta gia nhập Cái Bang, bọn hắn nhất định sẽ chế nhạo ta đi!”
Tần Lãng chỉ bị thương chứ đầu óc không hỏng, gia nhập Cái Bang chính là đồng nghĩa với thân phận ăn mày, không có người nào sẽ thích tên ăn mày!”
Lại nằm xuống chân tường, Tần Lãng phát hiện Tiểu Yêu Thú không biết đã chạy đi đâu mất, “Chẳng lẽ nó bị dọa chạy về Thiên Quả Sơn rồi? Ừm, như vậy tốt nhất! Dù sao nó đi theo ta cũng là chịu khổ, Thiên Quả Sơn mới là thiên đường của nó.”
Nằm trên mặt đất, Tần Lãng ngẩng đầu nhìn vô số vì sao lấp lánh trên bầu trời. Hắn chợt nhớ đến những hình ảnh đẹp đẽ khi cùng Lãnh Nguyệt kề vai chiến đấu.
Trong cơn mơ màng, Tần Lãng ngủ thiếp đi, còn mơ một giấc mơ ngọt ngào!
Sáng sớm ngày thứ hai, trời hơi xanh, gió lạnh thổi tới se se. Dưới chân tường, vạt áo Tần Lãng bị gió thổi nhẹ bay. Trong mơ Tần Lãng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, mơ mơ màng màng liền bị lạnh đánh thức.
Mở mắt ra, Tần Lãng nhìn thấy bầu trời đang xanh dần, sàn nhà lạnh lẽo, còn mấy bộ quần áo trong bọc vải không biết từ lúc nào đã bị mình ôm chặt lấy.
Ngồi thẳng dậy, Tần Lãng theo bản năng nhìn quanh bốn phía, phát hiện vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Yêu Thú, trong lòng của hắn không khỏi sinh ra một tia hụt hẫng.
Nhích người, cố gắng tựa sát vào tường, sau đó ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh.
Hiện thực vẫn là hiện thực, dù hắn cảm thấy những gì mình đang trải qua giống như một giấc mộng, có lẽ, đây là một giấc mơ mãi mãi không tỉnh lại!
Trời từ xanh chuyển sang trắng, ngoài ngõ nhỏ, tiếng rao to của lão bản bán bánh bao, thương nhân vội vã đi đường, bác gái quét dọn đường phố, tất cả hiện ra thật yên bình.
Hồi lâu sau, Tần Lãng lại gói mấy bộ y phục rách rưới vào trong bọc vải, đeo bọc lên vai đi ra khỏi ngõ nhỏ, chuẩn bị tìm kiếm một công việc có thể kiếm được kim châu, ngân châu.
“Cạc cạc, chít chít, cạc cạc......!”
Tần Lãng vừa mới ra đến đầu ngõ, một bóng vàng nhanh chóng lao tới, chỉ thấy một Tiểu Yêu Thú toàn thân màu vàng đang kêu "cạc cạc" lớn tiếng nhảy về phía Tần Lãng, trong ngực Tiểu Yêu Thú, vậy mà ôm một đống màn thầu trắng nõn.
“Súc sinh đừng chạy, đồ súc sinh thối tha, đồ súc sinh chết tiệt......”
Tần Lãng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng Tiểu Yêu Thú là một gã đàn ông béo ị, mặt tròn eo lớn, tay cầm một cây gậy gỗ to bằng cánh tay, đang mặt đầy tức giận đuổi theo Tiểu Yêu Thú, trong miệng còn không ngừng chửi rủa thậm tệ.
Tiểu Yêu Thú nhảy bổ vào lòng Tần Lãng, một người một thú cười đùa vui vẻ.
Gã béo thấy con súc sinh lông vàng vậy mà lại nhập bọn với một người, lại còn là người và thú cùng một giuộc, đặc biệt là tên oắt con mặc áo vải thô kia lại còn ôm chặt con súc sinh, một người một Yêu thú cứ thân mật ngay trước mặt hắn, hoàn toàn không coi hắn ra gì ý tứ, khuôn mặt béo của hắn không khỏi trở nên tím tái.
“Chưa từng thấy tên trộm nào phách lối như vậy, muốn ăn đòn!” gã béo vung gậy gỗ lên, hét lớn một tiếng, liền bổ về phía Tần Lãng.
Tần Lãng vừa thấy gã béo mặt đầy lửa giận, tay cầm gậy gỗ ở đằng xa, liền biết là chuyện gì xảy ra, vội vàng ôm chặt Tiểu Yêu Thú, làm mặt quỷ với gã béo đang lao tới, sau đó “Vèo!” một tiếng, chạy về phía xa.
Đánh nhau thì hiện tại Tần Lãng không lại, nhưng muốn nói về chạy bộ, Tần Lãng nói mình thứ hai, liền không có người dám nói thứ nhất. Quả nhiên, gã béo kia thấy mình đuổi không kịp Tần Lãng, lại nghĩ đến việc buôn bán trong tiệm mình, đành phải bực tức bỏ đi.
Đương nhiên, lúc bỏ đi hắn cũng không quên chửi rủa Tần Lãng.
Lúc này Tần Lãng nhìn xem Tiểu Yêu Thú, trong lòng vừa có chút tự hào, lại dâng lên một tia khoái ý, thế nhưng là........ Hắn dụi dụi mắt, xác định phía sau mình đúng là có một bóng người đang không ngừng đi xa, lúc này mới há hốc miệng, ngây ngốc đứng tại chỗ.
“Ha ha, thoải mái!” Tần Lãng vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, xác định gã béo kia không có đuổi theo, lúc này mới thả chậm bước chân.
Tần Lãng tìm một con đường lớn đông người, thong thả dạo bước trên đường phố, một bên say sưa thưởng thức màn thầu thơm nức, một bên cẩn thận nhìn xem các tửu lâu, tiệm cơm hai bên đường có hay không dán ra giấy đỏ, bình thường tửu lâu tiệm cơm tuyển tiểu nhị, liền sẽ dán ra một tấm giấy đỏ, trên đó viết yêu cầu, tuổi tác các loại yêu cầu.
Lúc này, Tiểu Yêu Thú đang nằm bò trên vai Tần Lãng, hai tay nắm thật chặt tóc Tần Lãng, đầu ngẩng cao, như thể sợ người khác không nhìn thấy sự tồn tại của nó.
Một người một thú đi đến đâu, đám đông ở đó đều ném tới ánh mắt kinh ngạc.
“A, Tốt Lại Đến Tiệm Cơm!” Tần Lãng đột nhiên phát hiện bên ngoài một tửu lâu tên là Tốt Lại Đến Tiệm Cơm ở bên trái, vậy mà dán một tấm giấy đỏ, Tần Lãng vội vàng đi tới.
Đến gần tờ giấy đỏ, chỉ thấy phía trên viết: Bản tiệm cơm gấp cần tuyển một tiểu nhị ca, lương tháng ba ngân châu!
“Ha ha, thật sự là vận khí tốt, vậy mà đụng phải.” Tần Lãng nói xong, liếc nhìn tiệm cơm Tốt Lại Đến này, chỉ thấy cửa lớn của Tốt Lại Đến Tiệm Cơm rộng đến mức bốn ngựa có thể thông hành, phía trên cổng lớn là một khối biển chữ vàng, bốn chữ lớn màu vàng “Tốt Lại Đến Tiệm Cơm” lấp lánh ánh kim, cửa chính còn có hai tráng hán lưng đứng thẳng tắp, eo đeo loan đao, hiển nhiên là tay chân của tiệm cơm này.
Tần Lãng không nói hai lời, trực tiếp đi thẳng đến cửa lớn của Tốt Lại Đến Tiệm Cơm.
Khi Tần Lãng đi ngang qua bên cạnh tráng hán, liền bị tráng hán gác cửa một phen chặn lại, gã tráng hán tiện tay túm lấy áo Tần Lãng liền một tay nhấc bổng Tần Lãng lên, âm thanh vang dội vang lên: “Ha ha ha, tên tiểu vương bát đản nhà ngươi, đây là nơi ngươi có thể vào sao?”
“Cao thủ!” Tần Lãng kinh hô trong lòng, mình lúc này bị tráng hán nhấc lên, chỉ có thể giả bộ sợ sệt cầu xin tha thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận