Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 94: Không làm xong sự tình

"Nhìn phòng?"
"Đúng, chuyện đêm trước phát sinh nô đã nghe nói, Tống Trọng Văn mượn tay nô hạ độc Lục thiếu hiệp, một kế không thành, lo lắng bị trả thù, lại cầu thúc thúc phái người trong ma đạo đi giết Lục thiếu hiệp, vô cùng may mắn Lục thiếu hiệp thần công cái thế, ma đầu kia không những không thể làm hại đến Lục thiếu hiệp, ngược lại bị Lục thiếu hiệp giết chết."
"Nếu không thì suýt chút nữa đã gây ra sai lầm lớn, Thải Vi cũng chỉ có thể cắt cổ đi theo Lục thiếu hiệp."
Cố Thải Vi vì Lục Cảnh châm trà, "Bây giờ tội danh Tống Trọng Văn cấu kết với người trong ma đạo đã được xác định, đều đã bị tống vào ngục, cho dù có may mắn giữ được tính mạng cũng sẽ bị lưu đày Nam Dương, nghĩ đến sau này cũng không có cách nào gây ác được nữa."
"Những ngày này nô một mực chờ đợi Lục thiếu hiệp đến, chỉ là trong lòng có chút… Phức tạp, một mặt là muốn trước mặt cảm tạ Lục thiếu hiệp vì nô làm ra hết thảy, nhưng mặt khác lại không có mặt mũi nào đối diện với Lục thiếu hiệp."
Lục Cảnh nhận lấy trà, "Không, chuyện này không thể chỉ trách ngươi… Chính ta cũng có chút, ách, chủ quan, chuyện rượu độc ta thật không nghĩ tới, mặt khác Tống Trạch quen biết Diêm Vương Tiêu, chuyện xác suất nhỏ này cũng để ta đụng trúng…"
"Có thể nói là do vận khí không tốt, nhưng suy cho cùng vẫn là sư phụ ta nói, ta kỳ thật vẫn chưa chuẩn bị tốt cho việc xông xáo giang hồ, cho nên tiếp xuống ta dự định ổn định lại tâm thần, rồi hảo hảo luyện thêm công."
"Lục thiếu hiệp thắng mà không kiêu, luôn tỉnh táo… Sau này chắc chắn sẽ làm nên sự nghiệp kinh thiên vĩ đại."
Cố Thải Vi nói xong dừng một chút, rồi nói tiếp, "Việc ở đây đã xong, nô cũng định trở lại kinh thành, chỉ chờ bán hết sản nghiệp cùng sân nhỏ ở đây, nô liền lên đường rời đi."
"Cái này… Cố đương gia muốn đi?" Lục Cảnh nghe vậy ngẩn người.
"Kỳ thật trước khi xảy ra chuyện đêm trước, nô cũng đã có ý định này, nô vốn không phải người ở cái thành Ổ Giang này, lấy chồng ở xa mà đến, bây giờ đã để tang chồng, ở lại nơi này cũng chỉ gây thêm phiền phức cho mọi người. Vốn cùng Tú Tú nói sẽ cùng nhau hồi kinh, chỉ là không ngờ trước khi đi, Tú Tú cũng không còn."
Giọng của Cố Thải Vi vẫn bình tĩnh như trước, nhưng Lục Cảnh vẫn có thể cảm nhận được những chuyện liên tiếp gần đây đã gây đả kích đến nàng, nàng chỉ cố gắng kìm nén nỗi bi thương trong lòng, nghĩ nghĩ rồi hỏi.
"Ách, ngoài người bà con xa là biểu ca kia ra, ở kinh thành ngươi còn có người thân nào khác không?"
"Cha của nô trước kia làm phụ tá cho một vị đại nhân vật, kết quả khi nô 13 tuổi vị đại nhân vật kia bị giáng chức ra kinh, cha ta theo ông ấy đi nhậm chức, trên đường gặp phải nạn trộm cướp, hộ vệ đi theo đều chết hết, hai người cũng đều không rõ tung tích. May mà mẫu thân còn ở đó, nô trở về cũng có thể ở bên bà ấy."
"À đúng, còn có cái thanh thiền trượng đã hứa với Lục thiếu hiệp, nô tìm đến Phí Thiết tượng ở Phan Lâu Đông Nhai, tay nghề của hắn là thứ nhất trong thành."
"Ta đã đưa cho hắn 200 lượng bạc trắng rồi, Lục thiếu hiệp có thể nói hết yêu cầu của mình với hắn, hắn sẽ làm không để cho Lục thiếu hiệp thất vọng."
Cố Thải Vi nói hết tất cả mọi chuyện, trong sân bỗng chìm vào im lặng.
Lục Cảnh nhìn Cố Thải Vi trước mặt, và phát hiện Cố Thải Vi cũng đang nhìn mình.
Sau đó, một cơn gió mát thổi qua, làm rơi những bông hoa quế trên cành cây gần đó.
Một mảnh hoa vừa vặn rơi vào trong chén trà Lục Cảnh đang cầm.
Lục Cảnh cúi đầu, nhìn thấy những gợn sóng trong chén, nhưng trong lòng cũng dậy lên một vòng gợn sóng tương tự.
Hắn lại nhớ đến Cố Thải Vi đêm đó đứng bên ngoài, vừa mới tắm xong, lọn tóc vẫn còn hơi ướt, nhớ đến nụ hôn kia sau đó.
Mặc dù biết rõ khi đó mình chỉ thèm muốn thân thể của nàng, nhưng Lục Cảnh không thể không thừa nhận ít nhất trong khoảnh khắc đó, mình thật sự đã rung động.
Cho dù là Kim thiền tử chuyển thế, một đời Phật môn cao tăng Tam tạng, khi nghe được tiếng nói của quốc vương Nữ Nhi quốc, "Ngự đệ Đại Đường, còn chưa đến chiếm phượng thừa loan sao." Sau đó cũng không nhịn được đỏ mặt tía tai, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Huống chi hắn chỉ là một phàm nhân Lục Cảnh.
Nếu như không có những chuyện xảy ra sau đó, có lẽ hắn… cũng sẽ không đẩy Cố Thải Vi ra.
Nhưng liệu đây có thể coi là yêu không, hay chỉ là một buổi vui thích dưới sự thôi thúc của bản năng?
Lục Cảnh không tìm được câu trả lời cho điều này, nhưng hắn thật sự đã thông suốt một chuyện, đó là dù ích kỷ hay do lòng ham chiếm hữu của đàn ông thì hắn thật sự không muốn Cố Thải Vi cứ vậy mà rời đi.
Thế là hắn đặt chén trà xuống, lên tiếng nói, "Ngươi thật sự muốn đi sao, không thể ở lại sao? Hoặc là đưa mẹ ngươi từ kinh thành đến đây, có ta ở đây, ít nhất trong cái thành Ổ Giang này hẳn là sẽ không còn kẻ trộm nào dám nhắm vào ngươi nữa."
Cố Thải Vi nghe vậy, trong đôi mắt vốn ảm đạm tràn đầy vẻ chết chóc bỗng lóe lên một tia khác thường.
"Ngươi cuối cùng cũng nói câu này, nô vốn nghĩ là đến khi rời đi cũng sẽ không nghe được câu nói này."
Lục Cảnh tự giễu, "Ta vốn là người chậm hiểu về tình cảm, hơn nữa trước đây còn có chuyện phiền phức quan trọng cần phải giải quyết, cũng không có tâm tư suy nghĩ đến những việc khác, đúng rồi, cái bí mật mà lúc trước ngươi muốn nói là gì?"
Cố Thải Vi không trả lời ngay, mà lại nói vòng vo, "Đáng tiếc mẫu thân nô sẽ không rời kinh sư."
"Tại sao?"
"Bởi vì… bà ấy vẫn đang đợi cha nô về nhà."
Cố Thải Vi nói nhỏ.
Lục Cảnh lại im lặng một lúc.
"Nếu sớm hơn 2 ngày Thải Vi nghe được những lời này của Lục lang thì chắc chắn sẽ ở lại, nhưng bây giờ, Vương chưởng quỹ đã đi theo chủ mới, Tú Tú cũng rời xa nô rồi, Thải Vi ở thành Ổ Giang này đã một mình."
"Cho dù được Lục lang che chở mà miễn cưỡng ở lại, cũng chỉ làm cho tất cả mọi người khó xử, những người rời đi nô trước đây cũng chỉ vì lợi ích của bản thân và gia đình họ, không thể trách họ được."
"Nô bán cửa hàng củi và hầm than đi, họ vẫn có thể tiếp tục kiếm sống ở đó, nếu không bán mà giữ lại thì bọn họ làm sao có thể hòa thuận với nô, thêm nữa danh tiếng của Lục lang quá vang dội, bọn họ chỉ sợ ngủ cũng không dám ngủ ngon."
Lục Cảnh hé miệng định nói gì đó, nhưng Cố Thải Vi lắc đầu, "Những điều này thực ra chỉ là thứ yếu. Quan trọng nhất là, ta không muốn để người khác nắm giữ vận mệnh của mình nữa."
"Trước đây những quyết định mà ta đã đưa ra, phần lớn đều không phải do ta thực lòng muốn, chuyện tái giá cũng vậy, việc lúc đầu muốn dựa vào ngươi để uy hiếp Tống Trọng Văn và mấy người kia cũng vậy, đều chỉ là vì bảo vệ phần gia sản này và bản thân mình mà thôi."
"Ta hiểu," Lục Cảnh buồn bã nói, "Nếu vậy, giống như lúc trước ngươi đã nói… Chuyện tối hôm trước coi như chưa từng xảy ra vậy."
"Không, trong khoảng thời gian này ta đã làm rất nhiều chuyện khiến bản thân không vui, duy chỉ có chuyện tối hôm trước là không phải." Cố Thải Vi dịu dàng nói.
Lục Cảnh ngạc nhiên, rồi hắn phát hiện mắt Cố Thải Vi lại trở nên quyến rũ như trước.
"Nô trước khi đi vẫn còn chút thời gian, Lục lang… có muốn làm nốt chuyện chưa xong đêm trước không?"
"A, chuyện này còn có thể bù lại sao?" Lục Cảnh ngơ người.
"Điều này tùy thuộc vào ngươi… Nô về phòng trước rửa mặt, nếu như ngươi muốn thì 1 khắc sau cứ vào, à còn nữa, khi vào nhớ đóng cửa sân trước, ngươi muốn biết bí mật thì đến lúc đó sẽ tự nhiên biết thôi."
Cố Thải Vi nói xong, rồi đứng dậy rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận