Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 391: Lê Hoa Phiến

Lục Cảnh nhất thời cũng có chút không rõ Ôn Tiểu Xuyến đây là đang diễn trò gì.
Bất quá mặc kệ thế nào hắn cuối cùng cũng lại thoát được một kiếp, về sau Lục Cảnh không dám ở lại lâu, đi thẳng tới một hàng giá sách gần đó rồi ngồi xuống.
Đầu tiên là tu luyện một lát Ngự kiếm thuật, sau đó lại xem lại những lần đối luyện với A Hoa trước đây, củng cố những gì đã học trong khoảng thời gian này.
Mãi đến hai canh giờ sau, Lục Cảnh mới lại đứng lên, xuống lầu cùng Yến Quân hoàn thành việc trao đổi.
Yến Quân trả lại cho Lục Cảnh 【 quý tự lục thập lục 】, sau đó cùng Lục Cảnh mô tả sơ qua những kẻ địch nàng gặp phải trong khoảng thời gian này, rồi cất bước đi lên lầu.
Nhưng mới đi được mấy bước đã nghe Lục Cảnh nói, "Nội lực và bí lực của ta bây giờ rất dồi dào, hẳn có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, hay là ngươi bốn người, không đúng... là sau sáu canh giờ hãy xuống."
Những chuyện trên lầu vừa xảy ra khiến Lục Cảnh thật sự không muốn trải qua thêm lần nữa, so sánh mà nói, hắn nhìn 【 quý tự lục thập lục 】 thấy còn dễ chịu hơn nhiều.
Thà ở đây chơi PVE với 【 quý tự lục thập lục 】, còn hơn lên lầu.
Yến Quân nghe hắn nói thì nhíu mày, nhưng cũng không hỏi gì, cứ thế đi tiếp.
Đợi đến khi bóng dáng Yến Quân hoàn toàn khuất sau màn sương trắng, Lục Cảnh lại cảm thấy thả lỏng.
Dù trong màn sương đó ẩn chứa thích khách muốn lấy mạng hắn, lại có thể có những mũi tên bắn lén từ đâu tới, nhưng trong mắt Lục Cảnh, tất cả những điều này đều tốt đẹp như đang đi dã ngoại đạp thanh vậy.
Lục Cảnh một mặt thuần thục đặt lại 【 quý tự lục thập lục 】 lên bếp lò, một mặt đón lấy chiếc vạc lớn từ trên trời giáng xuống, không thể không nói 【 quý tự lục thập lục 】 vẫn rất mưu trí.
Dù Lục Cảnh để lại cho nó toàn những quyển sách rất bình thường, nó vẫn có thể từ những thứ tầm thường kia tìm kiếm ra những tổ hợp có tính sát thương cao.
Những tổ hợp này đối phó người bình thường hay cả người trong võ lâm cũng đã đủ, nhưng đối đầu với Lục Cảnh thì không mấy tác dụng.
Trừ khi nó tiến cấp hơn, tỉ như triệu hồi núi lớn trực tiếp đè xuống, hoặc tạo trận đại hỏa, may ra mới có thể uy hiếp được Lục Cảnh.
Nhưng như vậy chính nó e là cũng khó thoát khỏi cái chết.
Hơn nữa Lục Cảnh cũng để ý thấy, 【 quý tự lục thập lục 】 không chỉ sợ chết, mà những thủ đoạn nó dùng từ trước tới nay, đều không làm bị thương những quyển sách khác trong tàng thư lâu.
Ngay cả lúc trước nổ tung cũng bị hạn chế trong cái chuông sắt, nếu nó chỉ có chút bản lĩnh này, trận chiến này Lục Cảnh có muốn thua cũng khó.
Ngay khi Lục Cảnh nghĩ như vậy, một khắc sau trong làn sương trắng lại xuất hiện một cái bóng kỳ lạ mà hắn chưa từng thấy.
Nhìn hình dáng tựa như một người đàn ông tay dài chân dài, nhưng cách di chuyển của hắn lại rất quái dị.
Hắn không dùng đi, mà dùng nhảy, hơn nữa còn nhảy cao đến hai trượng, chỉ nhảy một cái đã biến mất khỏi tầm mắt Lục Cảnh.
Và khi xuất hiện thì đã ở ngay trên đầu Lục Cảnh.
Lục Cảnh còn đang thắc mắc 【 quý tự lục thập lục 】 tìm đâu ra người trong võ lâm, thân thủ có thể so với đám trợ thủ tạp nham nó triệu hồi ra trước đây, thì bây giờ người này còn mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ riêng khinh công này, người bình thường chắc chắn không luyện được.
Lục Cảnh nghe thấy một trận gió mạnh đánh tới đỉnh đầu, vì an toàn, hắn vẫn là cúi người tránh khỏi đòn này, rồi trở tay chộp vào bắp chân kẻ tập kích.
Kết quả sau khi bắt được lại chỉ cảm thấy trơn tuột.
Lục Cảnh tập trung nhìn vào, phát hiện thứ mình đang giữ lại là một cái chân ếch, nhưng kẻ tấn công hắn không phải là một con ếch xanh khổng lồ, mà là một người đàn ông chân ếch dài.
Hơn nữa hắn không chỉ có một đôi chân ếch, còn có một cánh tay giống bọ ngựa, chém về phía ngực trái của Lục Cảnh!
Lục Cảnh cũng bị kẻ đánh lén giống sinh vật thí nghiệm này làm cho ngây người.
Nhưng hắn chỉ sững sờ trong chớp mắt, thấy tay bọ ngựa kia chém xuống, Lục Cảnh lại đi trước một bước tung một quyền vào ngực con quái vật, đánh văng nó ra ngoài.
Sau đó hắn không để mặc con quái vật bay trở lại trong màn sương trắng, mà nhanh chóng túm lấy cánh tay kia, lôi nó trở lại.
Một chiêu ném qua vai, ném xuống đất!
Tiếp đó Lục Cảnh dứt khoát cưỡi lên, siết chặt quyền, vận 10 tầng công lực đấm xuống, con quái vật vô ý thức đưa tay ngăn cản, kết quả cánh tay bọ ngựa đầy sức mạnh kia, bị Lục Cảnh một đấm đánh cho tan ra trên đất, lại một lần nữa biến thành một chuỗi văn tự rồi biến mất.
Lục Cảnh lặp lại chiêu cũ, lại đánh về phía hai chân ếch, thế là hai chân ếch cũng cùng cánh tay bọ ngựa kia tan biến dưới nắm đấm của Lục Cảnh.
Cuối cùng trước mặt Lục Cảnh chỉ còn lại một người trung niên cường tráng khoảng 30-40 tuổi.
Người nọ thấy Lục Cảnh định đánh tiếp, vội vàng giơ tay đầu hàng.
"Đừng, đừng đánh."
"Không đánh cũng được, ngươi theo ta nói, ngươi là người trong quyển sách nào, tại sao có thể biến tay chân thành mưa trùng chim thú?"
Lục Cảnh túm lấy vạt áo người nọ nói.
Phản ứng đầu tiên của hắn khi thấy bộ dạng kỳ dị của đối phương là có phải Tuyền Cơ để nhầm sách, đưa cả tiểu thuyết chí quái vào đây rồi.
Nhưng Lục Cảnh lại cảm thấy với sự cẩn thận của Tuyền Cơ, còn có việc am hiểu những sách trong tàng thư lâu, cũng không đến mức phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy.
Quả nhiên, sau đó hắn nghe người kia nói, "Tiểu nhân Lưu Triết, xuất thân từ 《 Lê Hoa Phiến 》, là... ờm, gia nô nhà phú hộ."
Lục Cảnh nghĩ ngợi, không có chút ấn tượng gì với cuốn sách này, thế là lại hỏi, "《 Lê Hoa Phiến 》 nói về cái gì?"
"Chính là câu chuyện tình yêu bình thường, tiểu thư nhà giàu yêu một thư sinh nghèo, cha mẹ nàng không cho phép, bèn phái ta đi đánh... không đúng, là cùng thư sinh kia nói chuyện cho phải."
Lục Cảnh không để ý đến Lưu Triết tìm cách mỹ hóa cách nói của hắn, chỉ nói, "Ngươi là bọ ngựa tinh hay ếch tinh?"
"Đều không phải, ta chỉ là người bình thường." Lưu Triết cười khổ, "Sở dĩ ta biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ kia, hoàn toàn là do quyển sách trong tay đại hiệp giở trò."
"Nó cắt ta ra từ trong sách, rồi lại không biết kiếm đâu ra chân ếch và bọ ngựa ghép chung với ta, tạo thành một con quái vật, còn nói với ta nếu ta không đoạt lại được nó từ tay ngươi, thì phải giữ mãi bộ dạng quỷ quái này."
"Ta hết cách, chỉ có thể nghe lời nó. Nói đến còn phải đa tạ đại hiệp, không... là ân nhân, đã cho ta khôi phục hình dạng ban đầu."
Vừa nói, Lưu Triết vừa muốn dập đầu tạ ơn Lục Cảnh, nhưng vì bị Lục Cảnh cưỡi trên người nên không thể đứng dậy, chỉ có thể cúi đầu liên tục van xin tha thứ.
Cũng may Lục Cảnh không làm khó hắn, sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện liền thả hắn ra.
Nhưng Lục Cảnh vẫn chưa hoàn toàn tin lời hắn nói, bèn hỏi, "《 Lê Hoa Phiến 》 đâu, đưa cho ta xem."
Lưu Triết nghe vậy ngoan ngoãn dẫn Lục Cảnh đi lấy sách, Lục Cảnh xem qua, phát hiện cốt truyện quả thật không sai với những gì Lưu Triết đã kể, chỉ là một tiểu thuyết tài tử giai nhân cũ rích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận