Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 87: Phổ Tế Y Phương Khảo

"Lục thiếu hiệp, Lục thiếu hiệp có khỏe không?"
Lục Cảnh vừa vịn tường đứng dậy đã nghe thấy Ngôn Quang Bá ân cần hỏi.
"A... Ta chỉ là vừa rồi trong trận chiến đó tiêu hao hơi nhiều, cần nghỉ ngơi một chút thôi, không sao."
Lục Cảnh cố gắng giữ vững hình tượng cao nhân vừa đánh bại Diêm Vương Tiêu của mình, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: "Tiền này chỗ nào lĩnh?"
"A, Ngôn mỗ sẽ mang t·h·i t·h·ể về kinh thành, giao cho đại nhân tiến cử nghiệm chứng, rất nhanh sẽ có kết quả thôi, đến lúc đó tự khắc sẽ có người báo cho Lục thiếu hiệp biết, về sau Lục thiếu hiệp có thể đến các đại ngân hàng rút tiền thưởng, nhanh thì 40-50 ngày, chậm thì 70-80 ngày là sẽ nhận được tiền."
Cũng được.
Tốc độ này đương nhiên không nhanh cho lắm, nhưng lúc này không có internet, chỉ tính việc Ngôn Quang Bá về kinh thành ít nhất đã mất 1 tháng, sau đó lại truyền tin tức đến, thời gian theo quy trình như vậy cũng coi như rất ngắn rồi.
Dù sao hơn 10 ngàn lượng bạc, chắc chắn không thể nói phát là phát ngay được.
Lục Cảnh đối với việc này cũng tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hắn lại cùng Ngôn Quang Bá làm thêm một vài thủ tục, cần ký tên thì ký tên, cần đồng ý thì đồng ý, để xác định hắn chính là người đã đ·á·n·h g·iết Diêm Vương Tiêu.
Theo lời Ngôn Quang Bá thì sau này hoàng thành ti sẽ phái người đến xác minh, để phòng có người thông đồng với người ngoài thôn tính khoản tiền thưởng này.
Lục Cảnh lúc đầu còn hơi lo lắng một chút, sợ người xác minh lại bắt hắn thi triển lại một lần trượng p·h·áp đánh c·hết Diêm Vương Tiêu.
Mà Diêm Vương Tiêu đã c·hết, không còn ai cho hắn buff, hắn làm gì còn đánh ra được sức sát thương khủng khiếp như vậy.
Nhưng sau đó Ngôn Quang Bá nói với Lục Cảnh, có Triệu lão gia làm chứng, người xác minh chắc chắn sẽ không đến tìm hắn, coi như đến cũng chỉ là đi qua loa cho có.
Hoàng thành ti luôn có thái độ rất tốt với cao thủ, Lục Cảnh cũng yên tâm phần nào.
Rời khỏi Tống phủ, Lục Cảnh cảm thấy cả người như đang bay trên mây.
Không còn cách nào, mới từ giai cấp vô sản nhảy lên thành giai cấp tư sản đáng xấu hổ, ai cũng sẽ thấy lâng lâng khi đi đường thôi.
10 ngàn lượng bạc trắng ở triều Trần có sức mua xấp xỉ 10 triệu ở kiếp trước.
Nếu chỉ ăn uống, chỉ cần không phải ngày nào cũng sơn hào hải vị, Lục Cảnh có thể ăn cho đến tận ngày q·u·a đ·ờ·i.
Còn có cả chỗ ở cũng có thể đổi một nơi khác.
Triệu phú nào lại còn ở nhà tranh dột nát, ít nhất cũng phải ở một căn tiểu viện tứ hợp trong thành chứ.
Rồi lại tìm người môi giới mua vài cô thị nữ hồng tụ thêm hương nữa… Ừm, thôi vậy, bí mật trên người hắn quá nhiều, lại còn A Mộc ở cùng, trong nhà không thích hợp có người ngoài.
Nhắc đến A Mộc, Lục Cảnh lại nghĩ tới chuyện chính sự, đầu óc cũng tỉnh táo lại ngay tức thì.
Tiền có nhiều đến đâu cũng phải giải quyết cái phiền phức trong đan điền trước rồi mới có mệnh mà tiêu.
Nếu không người cũng chẳng còn thì tiền cũng có ích gì.
Lục Cảnh vẫy vẫy tay với con rối gỗ nhỏ trên nóc nhà, sau đó hai người cùng nhau biến m·ấ·t ở phía cuối con phố...
Chỗ ở của Tiểu Ất không khó tìm.
Lục Cảnh tùy tiện hỏi thăm vài người hàng xóm xung quanh liền mò đến nhà hắn, hơn nữa tiểu Ất sau khi gia nhập Tống Trọng Văn thì quanh năm suốt tháng không về nhà, trong nhà cũng không có người khác.
Lục Cảnh cùng A Mộc dễ dàng trèo tường vào, sau đó Lục thiếu hiệp bắt đầu cẩn thận tìm k·i·ế·m trong phòng.
Đầu tiên hắn lục lọi được mấy món binh khí mà tiểu Ất cất giữ, nếu là lúc bình thường Lục Cảnh chắc chắn sẽ lấy đi đổi tiền, nhưng bây giờ nói gì thì cũng là người có hơn chục ngàn lượng bạc trong người rồi, nên… hắn quyết định giúp tiểu Ất tạm bảo quản.
Sau đó Lục Cảnh lại lục được mấy đồng bạc vụn và một tờ ngân phiếu trị giá 200 lượng.
Ha ha, tiền tiêu vặt.
Lục Cảnh tiện tay nhét vào trong ngực.
Tiểu Ất giúp Tống Trọng Văn h·ạ đ·ộ·c hắn trước đây, Lục Cảnh cầm số tiền này cũng không cảm thấy có gì gánh nặng trong lòng, hơn nữa tiểu Ất người cũng c·hết rồi, giữ lại tiền cũng vô dụng.
Lục Cảnh tiếp tục lật tìm, lại tìm được một cuốn xuân cung đồ trên giá sách... Tên tiểu Ất này, nhìn mặt mày rậm mắt to không ngờ trong tối lại chẳng phải là người đứng đắn gì cho cam.
Lục Cảnh cầm lên phê phán một hồi, rồi nhanh chóng để lại chỗ cũ.
Không còn cách nào, họa sĩ quá vụng về, cũng chỉ miễn cưỡng nhìn ra hình người, sao có thể so với những tác phẩm nghệ thuật ở các đảo bên kiếp trước được, Lục Cảnh cũng thật sự là không nổi chút hứng thú nào.
Sau nửa canh giờ, Lục Cảnh đã lật tung cả nhà của tiểu Ất lên, thậm chí có những nơi khả năng giấu đồ, hắn còn lật đi lật lại 3-4 lần nhưng vẫn không tìm thấy thứ mình muốn.
Kỳ lạ, tấm phương thuốc kia còn có thể giấu ở đâu chứ?
Lục Cảnh đạp lên một chiếc ghế dài, vẫn nhìn quanh căn phòng bừa bộn, cuối cùng ánh mắt rơi vào một tờ giấy tồn tiền.
Ngày trên giấy tồn vừa đúng 3 ngày trước, cũng chính là ngày hắn cùng Tống Trọng Văn giao chiến ở hầm than.
Mà vật gửi cũng không có gì đáng chú ý, là một quyển 《 Phổ Tế Y Phương Khảo 》 rất phổ biến, sách này trong giới thầy thuốc rất thông dụng, hầu như lang y nào cũng có một quyển.
Lúc trước Lục Cảnh ở trong nhà tranh của Cổ lang trung cũng đã từng thấy rồi.
Mà khi nhìn kỹ tờ giấy tồn tiền kia, mắt của Lục Cảnh bỗng sáng lên.
Một giọt nước sẽ giấu ở đâu mà không dễ bị phát hiện nhất?
Biển cả.
Cũng tương tự, một tờ phương thuốc sẽ được giấu ở đâu là an toàn nhất?
Đương nhiên là ở trong những cuốn sách thuốc.
Lục Cảnh không còn do dự nữa, cầm lấy tờ giấy tồn tiền rồi chạy ra cửa.
Lúc này trời đã sáng rõ, trên đường phố lại trở nên ồn ào náo nhiệt.
Nơi Tiểu Ất gửi sách là một tiệm tiền nhỏ tên là Nhân Hối, ở phía tây thành, cách xa nơi hắn ở.
Cũng chính vì vậy, lại càng làm cho quyển 《 Phổ Tế Y Phương Khảo 》 này thêm phần khả nghi.
Lục Cảnh chạy được nửa đường, chợt nhớ ra gì đó, bèn dừng bước rồi rẽ vào một hiệu sách bên cạnh.
Một lát sau hắn vội vã đi ra khỏi hiệu sách, rồi tiếp tục chạy về phía tiệm tiền Nhân Hối.
Lần này Lục Cảnh không dừng lại nữa, một mạch chạy thẳng vào tiệm tiền Nhân Hối, đưa tờ giấy tồn cho chưởng quỹ ở đó, chưởng quỹ xem qua, liền quay người vào trong kho, một lúc sau lấy ra một quyển 《 Phổ Tế Y Phương Khảo 》 đưa ra.
Lục Cảnh nhận sách, vờ vịt lật vài trang, sau đó liếc mắt thấy chưởng quỹ kia lấy giấy bút ra, chuẩn bị kêu hắn ký tên.
Thế là Lục Cảnh bắt chước chữ viết của tiểu Ất trên giấy tồn, ký hai chữ "Cao Ất".
Sau đó liền thấy chưởng quỹ nhíu mày, ngẩng đầu nói: "Thứ này… không phải là của ngươi sao?"
"Sao ngươi lại nói vậy?" Lục Cảnh cố trấn tĩnh nói.
"Vì khi lấy đồ phải ký không phải là tên mà là số thứ tự đã giao hẹn với tiệm tiền." Chưởng quỹ vừa nói, vừa chuẩn bị gọi những hộ vệ bên ngoài cửa vào.
Nhưng đúng vào lúc đó hắn nghe được tiếng động trên đầu, vô ý thức ngẩng đầu.
Đến khi hắn dời ánh mắt xuống thì Lục Cảnh đã nhét quyển 《 Phổ Tế Y Phương Khảo 》 vào trong ngực, "Vậy ta không lấy."
Nói xong Lục Cảnh quay người bước ra khỏi tiệm tiền.
Chưởng quỹ vẻ mặt cảnh giác, nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Cảnh biến mất, lúc này mới buông tay khỏi cái lục lạc trong tay phải, ngay sau đó hắn nhìn xuống quyển 《 Phổ Tế Y Phương Khảo 》 trong ngực.
Sách vẫn là quyển sách đó, nhưng không hiểu sao nhìn có vẻ dày hơn, còn có mùi mực thoang thoảng.
Sắc mặt chưởng quỹ biến đổi, vội vã đuổi theo ra cửa, nhưng làm gì còn thấy bóng dáng Lục Cảnh đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận