Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 69: Mèo này không phải kia mèo

Chương 69: Mèo này không phải mèo kia. Trên thực tế, Lục Cảnh đã để ý đến con mèo đen một thời gian rồi. Từ khi tiểu hòa thượng Chiêu Minh tiến vào trong nội viện, không hiểu sao con mèo đen này bắt đầu xao động. Nó cứ lén la lén lút thò đầu ra nhìn trên mái nhà, giống như đang tìm kiếm cơ hội gì đó. Đáng tiếc là nó không tìm được sơ hở nào của tiểu hòa thượng. Thấy Chiêu Minh muốn đi, lúc này nó mới buộc phải nhảy từ mái nhà xuống, đi mạo hiểm đánh cược một lần. Tiểu hòa thượng Chiêu Minh nhìn con mèo đen đang giãy giụa trong tay Lục Cảnh, ngược lại không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Lục đại ca cũng thích nuôi ly nô sao? Màu lông này ngược lại thật đặc biệt." "Ừm..." Lục Cảnh hàm hồ đáp. Đợi khi hắn đưa tiểu hòa thượng đi, đóng cửa lại, hắn lại quan sát con mèo đen trong tay. Phát hiện sau khi Chiêu Minh rời đi, nó cũng dần dần im lặng trở lại. Gia hỏa này quả nhiên là nhắm vào Chiêu Minh sao? Lục Cảnh không hiểu con mèo đen này bị làm sao. Chẳng lẽ nó có thành kiến với đầu trọc? Hay chỉ đơn giản là phản ứng thái quá khi gặp người lạ? Nhưng nhớ lại lần đầu gặp mặt, con mèo này hình như không có ý định cào hắn. Hơn nữa, sau đó A Mộc mang nó đi tới đi lui ở chợ, cũng không thấy nó có hành động gì, ngược lại còn tự mình trượt chân một lần. Lục Cảnh cũng không hiểu nổi vì sao con mèo này lại nhắm vào tiểu hòa thượng Chiêu Minh như vậy. Thấy bây giờ nó lại ngoan ngoãn, Lục Cảnh bèn thả nó xuống đất. Sau khi chạm đất, mèo đen biến thành một tia chớp đen, vèo một cái leo lên mái hiên, sau đó nhìn xung quanh, như thể đang tìm tiểu hòa thượng Chiêu Minh. Đáng tiếc, lúc này người kia đã đi xa rồi. Mèo đen tìm người không được, có vẻ rất thất vọng, cuối cùng vẫn nằm im trên mái hiên. Cả ngày giày vò, Lục Cảnh cũng có chút mệt mỏi, lười để ý đến con mèo này nữa. Dù sao, bộ não của loài mèo vốn đã rất kỳ diệu, người bình thường rất khó đoán được chúng đang nghĩ gì. Thế là sau đó Lục Cảnh cũng về phòng đi ngủ. Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm hôm sau, Hạ Hòe đã sớm gõ cửa sân. Lục Cảnh vừa luyện xong Phong Vân Biến, mở cửa ra liền thấy một thiếu nữ mặc áo đỏ, đang ngồi xổm ở cửa chơi đùa với con mèo đen kia. Thấy Lục Cảnh, Hạ Hòe ngẩng đầu kinh ngạc nói: "Cái này...con ly nô này là của ngươi sao?" "Xem như vậy đi." Lục Cảnh cũng giật mình. Hắn biết rõ Hạ Hòe thích mèo, ở Tẩy Kiếm Các nàng đã nuôi một con, mỗi ngày hút mèo để bổ sung năng lượng, làm dịu sự nhàm chán, tẻ nhạt của việc tu luyện nội công. Nhưng mà mèo này không phải mèo kia. Thấy con mèo đen coi như ngoan ngoãn để Hạ Hòe vuốt ve, Lục Cảnh kinh hãi mới dịu bớt một chút, nhưng vẫn còn có chút lo lắng, hỏi: "Lúc ngươi vừa gặp nó, con ly nô này có làm gì ngươi không?" Hạ Hòe dường như không hiểu ý Lục Cảnh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nó cho ta sờ bụng, vậy có tính là làm gì không?" "Vậy thì tốt, con ly nô này trước kia không ngoan, toàn muốn bắt người cắn người, ngươi phải cẩn thận một chút." Lục Cảnh quân pháp bất vị thân, dũng cảm vạch trần bộ mặt tà ác của mèo đen. Nhưng Hạ Hòe nhìn vết thương trên người mèo đen, có vẻ không nghĩ vậy, có chút đau lòng nói: "Chắc là do trước đây nó cũng phải chịu nhiều đau khổ từ con người." "Không biết, theo những gì ta biết về nó, tám phần là nó tự gây ra." Lục Cảnh cười khẩy. Sau đó, như để chứng minh lời Lục Cảnh nói, con mèo đen hít hà mạnh mũi, đột nhiên đứng dậy, thoát khỏi tay Hạ Hòe, rồi nhanh chóng vọt lên. Nó lao về phía một bóng người ở đằng xa! Người đó là Dương Đào. Từ xa, Dương Đào đã lớn tiếng chào hỏi Lục Cảnh: "Chào buổi sáng Lục huynh, ta đang định gọi ngươi dậy, a, Hạ Hòe cô nương cũng ở đây, vừa hay, chúng ta cùng đi...Ôi chao, cái thứ quái quỷ gì đây!" Dương Đào nói được một nửa thì thấy một bóng đen lao về phía mình, hắn vội vàng né sang một bên thì nghe thấy Hạ Hòe vội kêu lên: "Đừng! Đây là ly nô của Lục Cảnh!" Dương Đào quả thực nghe lời, vừa nghe vậy lập tức đứng im, kết quả bị mèo đen nhảy lên người, con mèo đen cũng không khách khí, há miệng cắn vào cánh tay Dương Đào. Dương Đào đột ngột hít một hơi lạnh. Nhưng chưa đợi Lục Cảnh và Hạ Hòe đến giúp, con mèo đen đã nhai một cái rồi buông miệng, rơi xuống đất, sau đó nhanh như chớp biến mất. Dương Đào cúi đầu xem xét, thấy chỗ mình bị cắn đã chảy máu. "Ngươi thấy đấy, ta đã nói rồi, tên kia bị đánh là tự tìm." Lục Cảnh vừa nói với Hạ Hòe vừa nhún vai, sau đó hỏi Dương Đào: "Dương huynh, ngươi có sao không?" "Vết thương nhỏ thôi, không sao." Dương Đào liếc nhìn cánh tay, trên đó có hai vết răng, rách da, chảy chút máu, nhưng đối với người tập võ mà nói thì đây chỉ là một vết thương nhỏ không đáng kể. Chỉ là Dương Đào vẫn không nhịn được kêu lên: "Ôi chao nha, ta đen đủi hơn mười ngày nay rồi, từ khi gặp con khỉ xui xẻo kia đến giờ, chẳng có chuyện gì tốt cả." "Ít nhất ngươi tìm lại được thiết thương rồi còn gì." Lục Cảnh nói. "Đừng nhắc đến thiết thương của ta," nói đến đây Dương Đào càng thêm phiền muộn, "Thiết thương của ta lại không còn nữa." "Con khỉ lại tới sao?" Lục Cảnh ngạc nhiên hỏi. "Lần này không phải con khỉ," Dương Đào lắc đầu, "Hoặc có thể nói vận đen của ta đến rồi, hôm qua ta cùng mấy người bạn lên núi ngắm mặt trời mọc, để thiết thương dựa vào một tảng đá, ban đầu còn đứng yên, không biết làm sao mà cái thương bỗng nhiên trượt xuống." Ta đưa tay ra, nhưng không thể bắt được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó rơi xuống, đúng là quá xui xẻo... Thôi bỏ đi, không nói những chuyện này nữa, Trần bá hôm qua còn nói với chúng ta là hôm nay đi chọn người đưa tin." Ta nghe nói tối hôm qua ngươi mới về, sợ ngươi không biết nên đến gọi ngươi cùng đi." Dương Đào vừa nói vừa nhìn Hạ Hòe, "Hạ Hòe cô nương cũng vì chuyện này mà đến à?" Hạ Hòe khẽ gật đầu, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, "Ba người chúng ta có thể đi cùng nhau." "Người đưa tin là gì?" Lục Cảnh lại hỏi. "A, chính là chim sơn ca. Các tiền bối ở Ti thiên giám phát hiện, chỉ có loài chim này sau khi được huấn luyện mới có thể tự do xuyên qua 【giếng】, vì vậy họ đã chọn chúng làm người đưa tin, bất kể là giám sát nhóm, hay các quan thính thu thập tình báo ở khắp nơi đều dùng chim sơn ca để thông tin." "Khó trách." Lục Cảnh sờ cằm, ngạc nhiên nói. "Khó trách cái gì?" Dương Đào tò mò. "Hôm trước ta có đến Quan Tinh Lâu một chuyến, ở tầng thứ nhất có một cây đồng lớn, trên cây toàn là chim sơn ca, có đến mấy trăm con, cứ ra ra vào vào, hóa ra là để trao đổi tin tức." "Có người đưa tin, chúng ta liên lạc cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều." Hạ Hòe cũng rất mong chờ, "Ngày thường gửi thư phải nhờ xe ngựa đưa, đi xa thì phải mất rất nhiều ngày mới tới. Có chim sơn ca và 【giếng】, thì cho dù ở xa cách mấy cũng chỉ mất nửa ngày là tới được." "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi nhanh thôi, mặc dù thời gian chọn chim sơn ca là hai ngày, nhưng nếu đi muộn, sợ là mấy con bay nhanh đều bị chọn hết rồi." Dương Đào vội vàng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận