Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 208: Cái này bận bịu ta giúp không được

Chương 208: Việc này bận rộn ta giúp không được.
Lục Cảnh vội vã trước giờ Tý trở lại dinh thự của Triệu Bán Sơn.
Vẫn như cũ là leo tường mà vào, thấy trong sân Triệu Bán Sơn đã cởi bộ viên ngoại phục, thay vào một thân trang phục ngắn, còn chuyển cả ghế bành ra ngồi bên ngoài phòng của Yến Quân, trên gối đặt một hàng Kim Tiêu mà năm xưa hắn dùng khi tung hoành giang hồ.
Lão già nói chuyện không bao giờ sai, nói sẽ bảo vệ Yến Quân khi Lục Cảnh vắng mặt, quả nhiên không để ai đến gần khu nhà nhỏ này.
"Đa tạ Triệu lão gia tử viện trợ." Lục Cảnh thấy vậy liền ôm quyền với Triệu Bán Sơn.
Triệu Bán Sơn cũng không đứng dậy, cứ thản nhiên nhận lễ của Lục Cảnh, sau đó mới hỏi, "Bắt được người chưa?"
"Bắt được rồi." Lục Cảnh nói, "Hơn nữa hắn cũng đã đền tội, trước khi chết còn thừa nhận là mình g·iết chết đông gia Tô Giả của tiệm vải Tô gia, kẻ chủ mưu là Vương phu nhân, sau đó giá họa cho Thiên Mã tiêu cục. Việc này không ít người trong võ lâm ở đây đều nghe được, tin là rất nhanh có thể trả lại thanh bạch cho Thiên Mã tiêu cục."
Triệu Bán Sơn khẽ gật đầu, "Bên Tô phủ ta cũng đã thương lượng với tri phủ đại nhân rồi, hắn đồng ý sáng sớm sẽ phái sai dịch đến xử lý."
Lục Cảnh nghe vậy cũng không dài dòng, nói thẳng, "Triệu lão gia tử cao thượng, ngày sau nếu có sai phái, vãn bối nhất định không từ chối."
"Thật sao? Vậy nếu như bây giờ ta có việc muốn Lục đại hiệp ngươi giúp đỡ thì sao?" Triệu Bán Sơn liếc mắt.
Lục Cảnh có chút bất ngờ, nhưng vẫn nói, "Triệu lão gia tử cứ nói."
"Cháu gái nhỏ của ta, ngươi lúc trước cũng đã thấy rồi, còn ba năm nữa là cập kê, tuy nói chưa quá gấp gáp, nhưng mọi thứ nên tính trước, ta bây giờ cũng bắt đầu tìm kiếm vị hôn phu phù hợp cho nàng, ta thấy Lục đại hiệp ngươi cũng không tệ."
"Ngươi muốn làm gia gia của ta?" Lục Cảnh ngây người.
"Sao, tiểu tử ngươi chướng mắt cháu gái Triệu mỗ, hay là chướng mắt ta, Triệu mỗ?" Mặt Triệu Bán Sơn trầm xuống.
"Không phải không phải, Triệu lão gia tử người đừng quy chụp lung tung, một việc là một việc, ta nói là giúp ngươi một chút, cũng không nói giúp ngươi cưới cháu gái ngươi, hơn nữa...cháu gái ngươi tuổi còn quá nhỏ, không thích hợp không thích hợp."
"Ha ha, Lục đại hiệp ngươi chẳng lẽ ngay cả ba năm cũng không chờ được?"
"Ba năm mười lăm cũng phạm p·h·áp đó," Lục Cảnh đau đầu, "Triệu lão gia tử, ngươi vẫn nên, đổi...đổi yêu cầu khác đi, ngươi nói xem lục lâm bên trong đại vương nào không vừa mắt, ta giúp ngươi đi c·h·é·m hắn."
"Ta đã là người rửa tay gác kiếm, còn có ai khiến ta ngứa mắt nữa chứ." Triệu Bán Sơn lắc đầu, "Ngươi muốn cự tuyệt ta cũng được, nhưng ít nhất cũng phải cho ta một lý do cho qua chứ, cháu gái ta chỗ nào không tốt, tướng mạo giống mẹ nó, là một tuyệt sắc mỹ nhân, võ công cũng không kém, thêm một năm nữa cũng có thể bước vào tam lưu cảnh giới. Đương nhiên là không thể so với Lục đại hiệp ngươi, nhưng đặt trong giang hồ cũng là một bậc t·h·i·ê·n tài, hơn nữa nàng còn tinh thông nữ công cầm nghệ, chờ nàng xuất giá, ta sẽ tặng cho hai vợ chồng các ngươi ba thành cổ phần danh nghĩa của Thiên Mã tiêu cục, thậm chí nếu ngươi cảm thấy cha nàng làm không tốt, ngươi đến tiếp quản Thiên Mã tiêu cục cũng không thành vấn đề, ngươi còn có gì không hài lòng?"
"Ta..."
Cân nhắc đến thời đại mình đang ở, Lục Cảnh tự nhiên không thể nói Triệu lão gia tử quá phong kiến, sao có thể gả cháu gái mà không hỏi ý kiến cháu gái, hoàn toàn là ép duyên, không hề dân chủ tiến bộ chút nào.
Hơn nữa Lục Cảnh cũng sợ nhỡ đâu Triệu lão gia tử thật sự đi hỏi mà cháu gái của hắn đồng ý thì lại càng không xong, bởi vậy trong tình thế cấp bách, Lục Cảnh cũng chỉ có thể nói, "ta...ta đã cùng nữ tử khác tư định chung thân."
"Là ai?" Triệu lão gia tử sững sờ.
Lục Cảnh nghĩ nghĩ, Cố Thải Vi tuy đã có tình vợ chồng với hắn, nhưng vì vẫn đang trong thời gian để tang, không tiện nói ra, còn Hạ Hòe thì đã bày tỏ tình cảm với hắn, nhưng hai người vẫn còn xa cách. Về phần những người khác thì còn cách xa hơn.
Thế là Lục Cảnh phát hiện mình nhất thời vậy mà không biết nên nói ai, cuối cùng chỉ có thể hàm hồ nói, "Chuyện này...dù sao cũng liên quan đến danh tiết của nàng, ta cũng không tiện nói ra ngay bây giờ."
Triệu Bán Sơn nhíu mày, "Chuyện liên quan đến danh tiết gì chứ, nếu các ngươi thật sự tình chàng ý thiếp, có cần gì phải che che giấu giấu, cứ hào phóng nói ra chẳng phải..."
Nói đến đây hắn đột nhiên ngừng lại, tiếp theo trên mặt lộ ra một tia cổ quái, nhìn Lục Cảnh kinh ngạc nói, "Thì ra là vậy sao, nếu là nàng thì đích xác không tiện tiết lộ, không ngờ tiểu tử ngươi thế mà làm được chuyện mà vô số thiếu niên tuấn kiệt trong giang hồ đều muốn làm, thôi...hôn sự của ngươi và cháu gái ta đừng nhắc lại nữa."
Lục Cảnh nghe nửa câu đầu còn có chút khó hiểu, đợi đến phía sau thì phản ứng kịp Triệu Bán Sơn có lẽ là hiểu lầm chuyện gì đó, nhưng thấy ông ta không còn đề cập chuyện hôn sự kia nữa, nhất thời lại không biết có nên giải thích hay không.
Mà Triệu Bán Sơn đã phất phất tay nói, "Nơi này cứ để lại cho hai người các ngươi." Nói xong có chút mất hứng đi ra khỏi tiểu viện.
Lần này, Lục Cảnh cho dù muốn giải thích cũng không giải thích được, hơn nữa mắt thấy đã sắp đến giờ Tý, Lục Cảnh cũng không rảnh bận tâm chuyện này nữa.
Theo lời Vương Uyển, tìm một giếng nước có ánh trăng chiếu, từ trong đó múc một chén nước.
Tiếp đó Lục Cảnh do dự một chút, tuy hắn rất nghi ngờ việc Vương Uyển cố ý dặn hắn phải dùng miệng để đưa nước có phải là không có ý tốt, cố tình muốn làm khó hắn không, nhưng vì sự sống của Yến Quân, Lục Cảnh chỉ có thể thà tin là có còn hơn không. Hắn súc miệng hai lần, sau đó đẩy cửa, mang chén nước đó vào phòng Yến Quân.
Trên giường, Yến Quân trông giống hệt như lúc ở trong viện, trên mặt cũng không có vẻ gì đau đớn, trông cứ như đang ngủ vậy.
Khi ánh mắt Lục Cảnh dừng lại ở đôi môi khẽ run của nàng, nhịp tim cũng không nhịn được mà tăng lên vài phần.
Nhưng rất nhanh hắn liền gạt bỏ những ý nghĩ bậy bạ kia ra khỏi đầu, nhẹ giọng nói với Yến Quân trên giường, "Đắc tội."
Sau đó hắn ngậm một ngụm nước giếng trong miệng, rồi tiến đến bên môi Yến Quân.
Ngay giây sau đó, môi chạm môi.
Sau mấy lần như vậy, Lục Cảnh phát hiện mình...vậy mà không thể nào mở được hàm răng của Yến Quân, như thế thì không có cách nào đưa nước giếng vào trong miệng nàng được.
Chết tiệt!
Lục Cảnh vỗ trán một cái, mình ở đây giở trò dại dột gì vậy, rõ ràng là nên trực tiếp cạy miệng Yến Quân ra, sau đó đưa thẳng nước giếng vào là xong, thậm chí môi cũng không cần tiếp xúc.
Nghĩ đến đây, Lục Cảnh không do dự nữa, trực tiếp ra tay, để Yến Quân há miệng, sau đó nhanh chóng đưa nước giếng trong miệng vào cổ họng nàng, rồi khép miệng nàng lại.
Cả quá trình chỉ trong chớp mắt, sau đó Lục Cảnh có chút lo lắng nhìn Yến Quân, cứ như là một thí sinh làm xong bài thi xong vô tình ngẩng lên nhìn giám thị vậy.
Cũng may vị giám thị lúc này vẫn đang ngơ ngẩn, trên giường Yến Quân sau khi uống xong nước giếng thì mắt vẫn nhắm nghiền như cũ, xem ra hoàn toàn không biết gì về chuyện vừa xảy ra.
Lục Cảnh cũng âm thầm thở phào, như vậy là tốt nhất, đợi nàng tỉnh lại có thể nói với nàng là mình đã tìm được cách chữa trị nên cho nàng uống thuốc, như thế thì cả hai sẽ không khó xử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận