Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 560: Nguyện vọng

"Hạo kiếp, cái gì là hạo kiếp?" Lục Cảnh nhướn mày, "Ngươi nói là thay đổi triều đại sao?"
"Ta biết ti thiên giám đã tồn tại ngàn năm, thay đổi triều đại cũng sẽ không ảnh hưởng đến các ngươi," cô gái kia nói, "Bất kể ai ngồi lên vị trí kia, đều không thể rời khỏi các ngươi, bởi vì hắn cần các ngươi vì hắn đối phó những con quỷ kia, giữ gìn sự ổn định của thiên hạ, nhưng lần này chuyện cần đến không chỉ đơn giản là thay đổi triều đại."
"Vậy là cái gì?"
Nữ tử kia nhìn Lục Cảnh thật sâu, "Những tu sĩ các ngươi, mượn bí lực trong bí cảnh để tu luyện, có bao giờ nghĩ đến một vấn đề... ở nơi trung tâm nhất của bí cảnh có cái gì?"
"Không ai thực sự đến được trung ương bí cảnh," Lục Cảnh nói, "Nhiều nhất cũng chỉ là tiếp cận nơi đó."
"Ai nói vậy, Kỷ tiên sinh từng đến đó rồi."
Lục Cảnh nhíu mày, "Vậy nên bây giờ bí lực suy yếu là do hắn làm sao?"
"Có lẽ ta nói không được chuẩn xác, Kỷ tiên sinh từng vô tình liếc thấy thứ ở bên trong..."
"Hắn đã thấy cái gì?"
Nữ tử kia lại đột nhiên ngậm miệng.
Lục Cảnh không nói nhảm nữa, dứt khoát nói, "Nói điều kiện của ngươi đi."
"Thả ta đi, không đuổi bắt ta nữa, sau đó giết nàng." Nữ tử kia chỉ vào cô thiếu nữ tóc búi long nhụy đang bị định thân cách đó không xa.
Cô gái kia nghe vậy liền đảo mắt liên hồi.
Đáng tiếc là bị Lục Cảnh điểm á huyệt, nên lúc này một chữ cũng không nói ra được.
"Nàng là yêu nữ Ma đạo, ngươi là đại hiệp chính đạo, giết nàng vốn là lẽ đương nhiên, cho dù truyền ra ngoài cũng không ai có thể nói gì, chỉ cần nàng chết, ta sẽ mang Hồng Châu đi, như vậy chuyện vừa xảy ra ở đây sẽ không ai biết nữa."
"Mọi thứ sẽ lại trở về quỹ đạo, ngươi báo chuyện Tăng thư sinh và vòng ngọc cho ti thiên giám, nói cho họ là đã trừ quỷ vật, còn ta cũng sẽ nói hết những gì ta biết về trận hạo kiếp kia cho ngươi, đôi bên cùng có lợi, ngươi thấy thế nào?" Nữ tử kia đề nghị.
Lục Cảnh có vẻ như đang cúi đầu suy nghĩ về yêu cầu của nàng.
Nhưng sau đó lại đột ngột khoát tay!
Mà nữ tử kia trước đó từng thấy sự lợi hại của phi kiếm, đã sớm đề phòng chiêu này của Lục Cảnh, thấy Lục Cảnh giơ tay lên, nàng liền vội nghiêng người, đẩy Hồng Châu ra phía trước mình.
Nhưng ngay sau đó, nàng thấy tay Lục Cảnh không có gì cả... người kia chỉ là đưa tay chỉnh lại mái tóc của mình.
Nữ tử kia ngẩn người, đầu óc có chút mơ hồ trước hành động khó hiểu này của Lục Cảnh.
Đây là cái gì, đùa giỡn người khác à?
Nhưng ngay sau đó, bên sườn phải của nàng đau nhói, khiến trâm cài đầu trong tay nàng không cầm chắc, rơi xuống đất.
Nữ tử kia không kịp xem vết thương ở sườn phải của mình, cố nén đau đớn, định cúi đầu nhặt trâm cài, nhưng sao Lục Cảnh có thể cho nàng cơ hội này.
Chưa đầy một hơi thở, Lục Cảnh đã tới trước mặt nàng. Kéo lấy Hồng Châu trong ngực nàng, nhẹ nhàng đẩy một cái, liền đưa nàng sang một bên.
Sau đó Lục Cảnh không ra tay đối phó với nữ tử kia đang nằm dưới đất, ngược lại ra tay phong bế vết thương trên người nàng.
Nhưng một kiếm này rõ ràng đã làm tổn thương phủ tạng của nàng.
Nữ tử kia không phải người trong võ lâm, thể phách chỉ ở mức người thường, lại không có chân khí hộ thể, với y thuật thời này mà nói, nàng sợ rằng lành ít dữ nhiều.
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc khó giải trong mắt nàng, Lục Cảnh thở dài, "Ta giao đấu với vị bằng hữu của Cực Lạc Cung kia, thấy ngươi ép buộc cô nương Hồng Châu, liền điểm huyệt của nàng rồi lưu một thanh phi kiếm trên người cô ấy để phòng vạn nhất."
"Vừa rồi ngươi hết sức chú ý nhất cử nhất động của ta, cho nên ta liền tương kế tựu kế, dùng mình để thu hút sự chú ý của ngươi, sau đó khống chế thanh phi kiếm kia đâm vào ngươi."
"Thực ra ban đầu ta không muốn giết ngươi, nhắm vào cánh tay phải của ngươi, tiếc là ngự kiếm thuật của ta còn chưa đạt tới trình độ thuần thục, nếu không có tay phụ trợ thì độ chính xác sẽ kém một chút, thêm nữa ta lại lo làm bị thương cô nương Hồng Châu, nên một kiếm này đã bị lệch hơi mạnh tay, xin lỗi."
Lục Cảnh xin lỗi rất chân thành.
Cuối cùng lại tiếp tục thương lượng với đối phương, "Ngươi thấy đấy, đây là do ta vô ý, ta đã tạm thời phong bế huyệt đạo của ngươi, hiện tại đang dùng nội lực để kéo dài tính mạng cho ngươi, chắc ngươi vẫn còn một hai nén nhang để sống, hay là chúng ta tiếp tục chủ đề trước... À, hình như ta vẫn chưa hỏi ngươi, ngươi đã giết người rồi luyện chế kỳ vật ở đâu?"
Nữ tử kia trừng mắt nhìn Lục Cảnh.
"Hoặc là ngươi có nguyện vọng gì cũng có thể nói với ta, chúng ta trao đổi, ta giúp ngươi hoàn thành di nguyện, ngươi cho ta biết những thứ ta muốn."
Nữ tử kia cuối cùng khó khăn lắc đầu, "Ta không có nguyện vọng gì."
"Ngươi không có người nhà muốn chăm sóc sao?"
"Ta là một phong trần nữ tử, sớm bị người nhà bán vào thanh lâu rồi, ngay cả tên cha mẹ ta cũng quên rồi, coi như bọn họ còn sống, cũng không liên quan gì đến ta."
"Bạn bè, người yêu thì sao?"
"Chuyện Tăng thư sinh chính là vết xe đổ, mẹ ta nói không sai, làm cái nghề này kỵ nhất là có tình cảm, người đời chỉ thấy chúng ta chỉ nhận tiền tài, bạc tình bạc nghĩa vô nghĩa, lại không biết những người có tình có nghĩa còn thảm hơn Tăng thư sinh, ta không có người yêu, còn bạn bè... đối với ta mà nói quá xa xỉ."
"Ừ... Ngươi ngay cả một người lưu tâm cũng không có sao?"
"Có," mắt nữ tử kia lại sáng lên, "Kỷ tiên sinh, hắn đã cho cuộc đời trống rỗng, đơn bạc của ta một ý nghĩa, sau đó lại cho ta sức mạnh để thay đổi vận mệnh đáng tiếc... Ta vẫn quá yếu, không thể nắm giữ phần sức mạnh này, cũng không có cách nào báo đáp hắn."
"Mặc dù ta cảm thấy có lỗi vì những gì ngươi phải chịu, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu, ngươi đã giết 15 người, hơn nữa còn là 15 người có vận mệnh bi thảm giống ngươi." Lục Cảnh nói.
"Đây là cái giá phải trả để thay đổi vận mệnh." Nữ tử kia vừa ho ra máu vừa nói, "Ta không có lựa chọn, nhất định phải liều mình đánh cược một lần, ta không muốn tiếp tục như vậy nữa, trước khi gặp Kỷ tiên sinh, ta đã nghĩ đến chuyện đi chết rồi."
"Trên đời này, có rất ít người giống như hắn, chịu nhìn đến những người đáng thương không quan trọng như chúng ta. Bản thân ta đã không còn gì để mất, có thể ngồi trước chiếu bạc vận mệnh để đánh cược lần cuối đã rất mãn nguyện rồi."
Lục Cảnh cũng không biết nên nói gì.
Hắn đã từ bỏ việc thăm dò món kỳ vật từ miệng nữ tử kia hoặc là những chuyện liên quan đến trận "hạo kiếp" kia.
Nhưng không ngờ nữ tử kia dừng lại một chút, lại chủ động nói, "Nghĩ lại thì, ta vẫn còn một việc muốn nhờ ngươi."
"Việc gì?"
"Trong bếp Kim Lâu có một người gù tên Lý, khoảng hơn 50 tuổi, dáng người đen gầy, không được nổi bật lắm, khi ta vừa đến Kim Lâu thì tính tình rất dữ dội, cứ động một chút lại muốn chạy trốn, bị bắt lại sẽ bị nhốt vài ngày, chỉ có ông ấy sẽ đến thăm ta, còn mang cho ta mấy món đồ chơi làm bằng đường."
"Nếu tính ra thì ông ấy là người thân thiết nhất của ta trên đời này. Ngươi nói với ông ấy rằng ta đã về nhà tìm mẹ, để ông ấy đừng lo lắng cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận