Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 70: Chim sơn ca thung lũng

Chương 70: Chim sơn ca thung lũng
Lục Cảnh ba người đuổi đến phía sau ngọn núi, trước thung lũng, còn cách mấy dặm đã nghe tiếng chim hót líu ríu. Chim sơn ca luôn được biết đến với giọng hót tao nhã, trong vô vàn loài chim, tiếng kêu linh hoạt kỳ ảo, tươi mát, phóng khoáng. Hòa cùng tiếng nước róc rách trong thung lũng, không khỏi khiến người ta sảng khoái tinh thần. Ngay cả Dương Đào đang gặp vận rủi gần đây, nghe tiếng chim hót này tâm tình cũng khá hơn không ít. Ba người bất giác bước nhanh hơn, rất nhanh liền đến một tảng đá lớn ở cửa thung lũng, thấy Trần bá đứng đó. Lúc này, xung quanh Trần bá đã có không ít tân sinh của thư viện vây quanh, đều là người đến chọn chim đưa tin. Dương Đào quen biết nên chào hỏi bọn họ. Cũng có không ít người đang lén lút đánh giá Lục Cảnh và Hạ Hòe, thư viện còn chưa chính thức nhập học, nhưng hai người đã rất nổi tiếng, Lục Cảnh thì khỏi nói, Hạ Hòe cũng làm kinh động Quách thiếu giám bởi thiên phú tu luyện bí lực, hơn nữa, những lời đồn đại về hai người trong khoảng thời gian này cũng không ít. Khiến không ít những thiếu niên vụng trộm ái mộ vị tiểu sư muội Tẩy Kiếm Các này thất vọng não nề.
Những tân sinh đang vây quanh Trần bá nhao nhao tản ra, rất nhanh đã đến lượt Lục Cảnh ba người. Trần bá lấy ra ba gói sâu khô, đưa cho ba người, sau đó lấy ra ba viên tiểu dược hoàn, dặn dò:
"Sau khi đi vào, không chỉ các ngươi đang chọn chim đưa tin, mà chim đưa tin cũng đang chọn các ngươi, nên nhớ không được dùng sức mạnh. Sâu khô này để các ngươi dùng để lấy lòng chim đưa tin."
"Nếu cả hai bên đều vừa ý, hãy cho nó ăn viên thuốc này, sau đó cắn nát đầu ngón tay, tùy tiện bôi lên người chim đưa tin chỗ nào cũng được, rồi các ngươi sẽ tâm ý tương thông, muốn nó bay đi đâu thì nó sẽ bay đi đó."
"Ta nhắc lại lần nữa, đừng dùng sức mạnh, nếu không dù có được chim đưa tin, nó cũng không nghe lời đâu."
Nghe đến đó, Dương Đào không nhịn được hỏi: "Khoan đã, vậy nếu sâu khô dùng hết mà vẫn chưa tìm được chim đưa tin thì sao?"
"Vậy thì ngày mai lại đến."
"Nếu ngày mai cũng không tìm được thì sao?"
"Tình huống này rất hiếm gặp." Trần bá liếc Dương Đào, "Trong sơn cốc này có hàng vạn con chim sơn ca, lại còn đủ mọi chủng loại, luôn có một con vừa ý ngươi. Nếu hai ngày đều không chọn được thì ngươi nên tự kiểm điểm xem bản thân có vấn đề gì không."
"Chủ yếu là dạo gần đây ta không được may mắn lắm, uống nước lã cũng bị ê răng." Dương Đào cười khổ.
"Nếu thực sự xảy ra chuyện đó, sẽ có giáo tập giúp ngươi chọn một con chim sơn ca hiền lành ngoan ngoãn nhất, rồi dùng pháp thuật biến nó thành chim đưa tin của ngươi. Tuy nhiên, chim đưa tin như vậy có tính phục tùng hơi kém hơn chim tự chọn, nhưng cũng không kém quá nhiều." Trần bá an ủi.
Ba người nhận lấy sâu khô và cất viên thuốc kỹ càng rồi bắt đầu đi vào thung lũng.
Trên đường đi, rừng cây um tùm, suối nước trong veo, ánh nắng sớm xuyên qua tán lá, bị xẻ thành từng mảnh nhỏ, rơi trên mặt nước, lóe lên những gợn sóng lăn tăn. Nhưng lúc này Dương Đào lại chẳng còn tâm trí nào mà thưởng thức cảnh đẹp, sự chú ý của hắn cơ bản đặt hết vào những cành cây, bụi cỏ, đánh giá lũ chim sơn ca đang nghỉ ngơi ở đó, chẳng khác nào đi chọn vợ vậy. Mặc dù mới lên núi cốc không bao lâu, nhưng đã có người chọn được chim đưa tin. Đó là một nữ đệ tử đến từ Vân Thủy Tĩnh Từ Các, cô ấy cho một con chim sơn ca màu vàng xám nuốt viên thuốc, sau đó ấn nhẹ lên bụng con chim một điểm đỏ thắm, rồi con chim đó liền nhảy lên vai cô ta. Còn nữ đệ tử Vân Thủy Tĩnh Từ Các thì vui vẻ cho chim đưa tin của mình ăn hết số sâu khô còn lại. Thấy vậy, Dương Đào định mở túi sâu khô của mình, nhưng tay vừa đưa được một nửa lại cảm thấy, mới vào thung lũng không lâu, hẳn là nên đi sâu hơn nữa. Những người có suy nghĩ giống hắn cũng không ít, dù sao sâu khô có hạn, viên thuốc lại càng chỉ có một, mặc dù không ai nói chim sơn ca càng vào sâu càng tốt, nhưng đa số đều muốn chờ xem. Thế là ba người tiếp tục đi về phía trước, đi thêm chừng hai dặm nữa, thì thấy cách đó không xa có mười mấy người đang vây quanh một gốc cây tương tư, giơ cao gói sâu khô trong tay, tranh nhau đùa với một con chim sơn ca trên cành cây. Chỉ cần liếc nhìn dáng vẻ con chim sơn ca kia, Lục Cảnh liền hiểu rõ vì sao đám người kia lại nhiệt tình đến vậy. Bởi vì bộ lông con chim đó rất đặc biệt, lại có màu đỏ thuần, toàn thân không có một chút tạp sắc nào, đậu trên cây tương tư đầy quả đậu đỏ, cứ như một ngọn lửa đang cháy. Rõ ràng khác hẳn so với những con chim sơn ca khác xung quanh.
Chả trách lại có nhiều tân sinh để ý đến vậy, dù sao người trẻ tuổi mà, ai chẳng mong muốn chim đưa tin của mình phải khác biệt chứ? Chỉ là con chim sơn ca màu đỏ kia, đối mặt với nhiều lời mời mọc như vậy, thế mà vẫn ngẩng cao đầu, nhìn qua cứ như chẳng hề động tâm chút nào. Mà vẻ kiêu ngạo đó, không những không làm cho người ở dưới nản lòng, ngược lại càng khiến họ thêm động tâm. Ai nấy đều nảy ra ý nghĩ phải đoạt cho được con chim sơn ca này về làm chim đưa tin, dù sao con chim này nhìn quá đẹp trai, có nó, đi bắt chuyện với cô nương thầm thương cũng cảm thấy tỷ lệ thành công sẽ cao hơn không ít. Dù sao, nếu bạn trực tiếp đi hẹn cô nương rất có thể sẽ thất bại, nhưng nếu bạn nói với cô nương mình thích: “Em muốn xem ngọn lửa đỏ rực trong phòng anh không?” thì sẽ có rất ít cô nương có thể cự tuyệt. Cũng giống như đám thiếu niên dưới gốc cây, Dương Đào và Hạ Hòe vừa liếc mắt đã bị con chim sơn ca mê hoặc, vội vàng lấy túi sâu khô ra. Tuy nhiên, Lục Cảnh chần chừ một chút, rồi không nhúc nhích. Hắn cũng thấy con chim sơn ca trên cây tương tư rất bảnh bao, nhưng mà tiêu chí chọn chim đưa tin của hắn vẫn là tính thực dụng, dù sao sau này còn phải dựa vào chim đưa tin để truyền tin tức. Nếu chim đưa tin có vẻ ngoài quá dễ thấy thì lại không hay, dễ bị người khác chú ý đến, thậm chí bị chim dữ ở ngoài hoang dã bắt giết. So sánh ra, Lục Cảnh vẫn thích chim đưa tin có dáng vẻ khiêm tốn, nhưng lại có tốc độ bay nhanh. Về phần ưu thế trước các phái khác. . . Ai bảo hắn mang thể chất tiềm linh, số đào hoa đã quá nhiều, đâu cần phải dựa vào chim để xe duyên nữa.
Thấy thêm hai người đến cạnh tranh, đám thiếu niên dưới gốc cây càng thêm nóng ruột, có người thậm chí không nhịn được thi triển khinh công, nhảy lên cây tương tư, tiếp cận chỗ con chim sơn ca đỏ hơn. Nhưng khi người đó đưa sâu khô đến miệng con chim sơn ca đỏ, con chim đó không những không ăn, mà lại còn giương cánh định bay. Những người bên dưới bất mãn la lên: "Ôn Nhị Lang, ngươi đừng có làm nó sợ bay đi chứ!" Thiếu niên tên Ôn Nhị Lang nghe vậy lộ vẻ ngượng ngùng, còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy con chim sơn ca đỏ thật sự bay lên. Lúc này, tất cả mọi người đều hoảng hốt, mỗi người thi triển khinh công, muốn đuổi theo con chim, đương nhiên bọn họ vẫn nhớ lời Trần bá dặn, chỉ đuổi theo chim thôi, chứ không có ai ra tay ngăn cản. Tuy nhiên, con chim sơn ca đỏ rõ ràng không biết ý định thực sự của họ, thấy một đám người đuổi theo, nó cũng có chút hoảng loạn. Còn lúc này, dưới gốc cây chỉ có ba người vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận