Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 451: Chúng ta muốn trồng trọt!

Chương 451: Chúng ta muốn trồng trọt! Ba người liên tiếp gặp khó, hơn nữa Lục Cảnh từ đầu đến cuối chỉ đứng ở đó, ngay cả ngón út cũng không động, điều này đã mang đến chấn động cho đám thổ phỉ trong trại không kém gì lúc trước khi thấy Cát Bình một mình gi·ết đám quan binh kia đến tè ra quần. Mà khi tứ đương gia được đám người kỳ vọng cao cũng xông lên, rồi ngay lập tức bị tiễn về, đám thổ phỉ vốn đã hăng hái cũng rốt cuộc lại bình tĩnh trở lại. Nhìn về phía Lục Cảnh, ánh mắt cũng từ thù địch trước kia biến thành vừa thù địch vừa kính sợ, hơn nữa đợi Lục Cảnh đảo mắt qua, rất nhiều người đều vô ý thức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cặp mắt kia. Lục Cảnh vỗ vỗ bụi đất trên người, hỏi, "Còn ai muốn lên chém ta không, hoặc là các ngươi cùng xông lên cũng được." Nói xong, hắn nhìn về phía Cát Bình, "Cát lão đại, ngươi là trại chủ Thanh Long trại, hay là ngươi lên lấy cái đầu đi?" Cát Bình nghe vậy sắc mặt biến đổi, liên tục khoát tay nói, "Không dám không dám, Cát mỗ đã lĩnh giáo thần công của Lục đại hiệp, tự biết không phải là đối thủ." Thế là Lục Cảnh lại nhìn về phía Ngọc Trân, "Vậy hay là ngươi lên, ta thấy ngươi hình như không thích nhất trồng trọt." "Đó là vì ta muốn đi xây thổ bảo, còn phụ trách tuần tra sau này." Mặc dù trong bụng Ngọc Trân không biết đã mắng Lục Cảnh bao nhiêu lần, nhưng trên mặt vẫn phải gượng cười nói. Tiếp đó Lục Cảnh lại nhìn về phía đám thổ phỉ khác trong nghị sự đường, "Vậy các ngươi thì sao, các ngươi có thích trồng trọt không?" Đám thổ phỉ hai mặt nhìn nhau, đầu tiên là trầm mặc một lúc ngắn. Tiếp đó, một giọng nói còn non nớt lấy hết dũng khí nói, "Ta, ta muốn trồng trọt!" Người nói là nam hài mà Lục Cảnh gặp ở chân núi lúc đầu, hắn biết rõ lúc này chính là thời điểm cần hắn thể hiện sự trung thành, nên vội vàng xông xáo đứng ra. Mà có người mở đầu, trong nghị sự đường sau đó cũng vang lên tiếng phụ họa thưa thớt, "Ta, ta cũng muốn trồng!" "Cho ta một chân, trước khi lên núi ta vốn đã quen trồng trọt." "Trồng trọt còn hơn chém g·iết người, cũng không cần nơm nớp lo sợ mỗi ngày! Ta sớm đã chán ghét cuộc sống chém giết." Tiếng phụ họa càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng đã hợp thành một mảnh, một đám sơn tặc thổ phỉ nhao nhao nói muốn trồng trọt, sợ mình kêu nhỏ quá, sẽ bị người trẻ tuổi kia bỏ qua. Cái gì, mất mặt? Đừng đùa, mất mặt có đáng sợ bằng mất mạng nhỏ không, với lại không thấy đại đương gia và nhị đương gia đều đã xung phong đi đầu, làm gương cho mọi người rồi sao. Cho nên nhất thời những lời muốn trồng trọt vang lên không dứt, cứ ngỡ như lạc vào buổi bán hàng đa cấp quy mô lớn nào đó. Nếu có người ngoài tới đây, tuyệt đối không tài nào hiểu nổi tại sao đám thổ phỉ này lại yêu thích chuyện trồng trọt sâu sắc đến vậy. Lục Cảnh quay đầu nói với Cát Bình, "Ngươi thấy không, thuyết phục mọi người cũng không khó đến vậy mà, với lại ta chẳng thấy ngươi đau đầu chút nào." "Vâng." Ngoài đáp lời, Cát Bình cũng không biết mình nên nói gì cho phải. Ban đầu, hắn thấy Lục Cảnh thư sinh nho nhã, nói năng cũng khách khí, còn tưởng hắn là hiệp khách nho nhã giang hồ, cái gì cũng sẽ giảng đạo lý, lấy nghiêm khắc kỷ luật bản thân, dùng tấm lòng khoan dung để đối đãi mọi người. Nhưng bây giờ Cát trại chủ cũng biết mình nhìn lầm. Lục Cảnh căn bản chính là dùng phương thức làm việc của thổ phỉ để tiếp xúc với bọn họ. Nhưng Cát Bình cũng không thể không thừa nhận, là thổ phỉ, bọn họ đích xác rất ưa cái kiểu này. Ở cái khu rừng khắc nghiệt, mạnh được yếu thua này, đã mất đi sự ước thúc của pháp luật, chỉ cần ngươi thể hiện thực lực tuyệt đối, lời ngươi nói sẽ được người khác phụng như thánh chỉ. Giống như bây giờ, trong nghị sự đường không còn ai phàn nàn chuyện Lục Cảnh thu tiền thuê đất quá nhiều, thậm chí đã có người bắt đầu tính toán, đến năm mùa xuân muốn cướp mảnh đất nào dưới chân núi. Còn có người hăng hái bàn luận xem làm nông cụ thế nào, toàn bộ Thanh Long trại trên dưới đều tràn đầy một cỗ nhiệt tình muốn làm ăn, sản xuất tích cực. Sau đó, Lục Cảnh lại dặn Cát Bình đi tìm những nữ tử mà bọn họ bắt về trước kia, từng người hỏi xem các nàng có muốn về nhà không, kết quả khiến Lục Cảnh có chút bất ngờ. Phần lớn mọi người do dự một chút rồi vẫn chọn ở lại trại, chỉ là nhờ Lục Cảnh mang hộ thư nhà báo bình an, có một số còn lấy đồ trang sức mang theo trên người giao cho Lục Cảnh, để hắn mang về nhà, nhưng lại muốn hắn nói với người nhà rằng các nàng đã ch·ết. Lục Cảnh suy nghĩ một chút liền hiểu ra tại sao các nàng lại làm như vậy, thời đại này nữ tử thất tiết còn nghiêm trọng hơn cả m·ấ·t m·ạng, cho dù có về đến nhà, sau này cũng sẽ bị người thân ghét bỏ, thậm chí đến cả cha mẹ của các nàng cũng chưa chắc đã muốn gặp lại các nàng. Thay vì ở trong thành bị người khác khinh khi, còn không bằng cứ thế mà ở lại trong trại. Cát Bình không giống như mấy sơn đại vương thất phu không biết chữ khác, tuy ra tay g·iết người cũng rất tàn nhẫn, nhưng đối với những nữ quyến bị cướp lên núi lại xem như chăm sóc, hạ lệnh rõ ràng không cho phép ai làm tổn thương các nàng. Cuộc sống trong này dĩ nhiên không thể so được với dưới núi, nhưng cũng tạm chấp nhận được. Còn có vài người đã mang thai, hoàn toàn chấp nhận số mệnh. Với chuyện này, Lục Cảnh cũng chẳng có biện pháp nào tốt, thời đại thế này, gặp loạn thế, quá nhiều người chỉ như cỏ rác, giống như lời Cát Bình nói, so với những kẻ đã c·hết thì có thể sống đã là một loại may mắn. Hiện tại lúc này cửa thành đã đóng, cũng không về được, Lục Cảnh trước tiên để Cát Bình thống kê những người phụ nữ muốn về nhà, sau đó lại để hắn viết ra những vật tư mà trại đang cần gấp, không chỉ là cuốc các loại công cụ sản xuất, mà còn là các loại đồ dùng hàng ngày. Đương nhiên, số tiền này Lục Cảnh chỉ ứng ra trước, chờ đến khi thu hoạch mùa màng sẽ khấu trừ dần, 1 năm không hết, năm thứ 2 lại khấu trừ tiếp... Dù sao tất cả quyền giải thích đều thuộc về Lục Cảnh, lần đầu tư này không có khả năng thua lỗ. Cuối cùng chính là vật tư cần thiết để xây thổ bảo, công trình này chắc chắn sẽ không nhỏ, may mà nhân lực đang cần gấp đã có sẵn, nhưng muốn xây được thổ bảo kiên cố, nguyên vật liệu cần thiết cũng không thể thiếu. Về chuyện này Lục Cảnh cũng thấy hơi đau đầu, nhưng những chuyện này đều là những việc cần quan tâm vào ngày mai. Giải quyết xong đám thổ phỉ ở Thanh Long trại, Lục Cảnh liền bảo Cát Bình chọn mấy người khỏe mạnh, trước tiên đi đến khu vực gần đỉnh núi tìm một mảnh đất, khai hoang ra khoảng 4 mẫu. Trong lúc đó Cát Bình mấy lần muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn đều nuốt trở lại trong bụng. Lục Cảnh biết rõ hắn muốn hỏi cái gì, những khu đất mà hắn chọn cũng không tính là phì nhiêu nhất, hơn nữa trên núi lại có nhiều thú nhỏ, trừ phi có người canh chừng, nếu không chỗ đó rất có thể sẽ thành nơi kiếm ăn của lũ thú nhỏ này. Mặt khác, hiện tại cũng sắp vào đông, xét theo thời tiết thì cũng không thể trồng rau quả hay lương thực gì. Lục Cảnh cũng không có ý định giải thích gì, chỉ dặn Cát Bình từ nay về sau không cho phép ai đến lại khu vực này. Đến mức nếu thực sự có kẻ nào hiếu kỳ, không nghe lời mà xâm phạm, Lục Cảnh cũng không lo, hắn vốn dĩ đã dự định ở trong đó bố trí thêm một trận pháp mê cung sơ cấp nhất. Vừa là để đối phó với những con thú nhỏ kia, cũng để phòng bị có người lẻn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận