Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 227: Có người trông thấy sao

"Một mình hắn? Từ đầu đến cuối sao?" Lần này ngay cả lão già mù thần sắc cũng thay đổi.
"Không sai," người trong phòng phía trước lúc này cũng gật đầu xác nhận, "bất quá Đinh thần y cũng ở một bên giúp đỡ một chút."
"Ta không giúp được bao nhiêu, hiện tại thủ đoạn chẩn trị đều là chính hắn nói ra, cũng là chính hắn ra tay, ta chỉ là dùng châm đá để hạn chế chút chân khí tán loạn trong kinh mạch, nhưng về sau Lục Cảnh nói với ta không cần phiền phức như vậy, ta cũng liền thu ngân châm, chỉ là ở một bên trông nom."
Đinh Lục dừng một chút, rồi nói tiếp, "Ta còn nói với hắn chỗ ta có một chút đan dược có thể tăng nhanh tốc độ khôi phục nội lực, hỏi hắn có cần dùng chút không, nhưng hắn cự tuyệt."
"Hắn vì sao lại cự tuyệt?" Lão già mù không hiểu.
"Hắn nói nội lực của hắn đủ cứu người."
Đám người nghe vậy đều hít một hơi lạnh, khẩu khí thật lớn.
Phải biết trước đó bọn họ nhiều người như vậy cũng chỉ miễn cưỡng giữ được mạng sống cho thiếu nữ áo lục, còn Lục Cảnh không những muốn giữ mạng cho thiếu nữ áo lục, mà còn giúp nàng thu nạp điều trị chân khí, mức tiêu hao này không hề nhỏ, vậy mà hắn có thể gắng gượng đến hiện tại.
Hơn nữa nghe Đinh Lục kể, hắn tựa hồ còn dự định tiếp tục đến tận sáng.
Nội công tu vi này có phải có chút không hợp lý hay không?!
Lão già mù thấy nội lực của Lục Cảnh thâm hậu nguyên bản còn mừng rỡ, hiện tại cũng có chút ngơ ngác.
Hắn muốn tìm một người thừa kế nội công giỏi để phát huy tối đa uy lực môn công phu của mình, nhưng cũng không nghĩ tới lại tìm được người có nội lực tốt như vậy, với nội công tu vi này, cảm giác tùy tiện luyện chút gì đều có thể rất lợi hại.
Đến lúc đó cho dù Lục Cảnh vô địch thiên hạ, mọi người cũng sẽ không thấy đó là công lao của môn công phu này, chỉ nhớ Lục Cảnh nội lực quá mạnh.
Nghĩ tới đây ngược lại khiến lão già mù thấy khó xử.
Bất quá những người khác lại không có nỗi phiền não ngọt ngào như hắn, chỉ bàn tán về nội công tu vi khủng bố của Lục Cảnh, sau đó thấy Đinh Lục như chợt nhớ ra điều gì, vỗ đầu nói.
"A đúng, mọi người ăn xong rồi thì có thể về trước, chỉ cần lưu lại hai người ở chỗ này canh chừng, để phòng bất trắc là được."
"Lão phu sẽ ở lại." Lão già mù nói.
"Còn có ta." Ma bài bạc giờ đây đã hiểu vì sao mình thất bại, nhưng vẫn không tin nội công tu vi của Lục Cảnh có thể đạt tới mức này, cho nên muốn ở lại tận mắt chứng kiến.
"Được, vậy làm phiền hai vị." Đinh Lục khẽ gật đầu, tiếp đó cuối cùng cũng có người từ trên xe bò dỡ xuống hai cái bàn tử, còn có thịt rượu đã nguội.
Ban đầu những thịt rượu này chuẩn bị cho bữa tối, nhưng hiện tại mọi người chỉ có thể ăn khuya.
Cũng may dù có hơi lạnh, hương vị vẫn khá ngon miệng, đợi đến khi ăn no nê, một đám người nhao nhao tản đi, chỉ còn lại lão già mù và ma bài bạc chờ bên ngoài phòng.
Mà Đinh Lục vào nhà xem xét kinh mạch của thiếu nữ áo lục, phát hiện nội lực của nàng đã được thu nạp hơn phân nửa, đồng thời mạch tượng cũng mạnh hơn một chút, lập tức cũng yên tâm hơn.
Về sau có lẽ vì tuổi đã cao, lại bận rộn cả ngày, hao tâm tổn sức không ít, cơn buồn ngủ ập đến, có chút không chống đỡ được, vì vậy liền giao phó cho Lục Cảnh nếu có tình huống đột phát nào thì có thể gọi trúc trượng tiên sinh và ma bài bạc bên ngoài vào hỗ trợ.
Sau đó về phòng trong đi ngủ.
Còn Lục Cảnh lại mất thêm khoảng một canh giờ, cuối cùng cũng thu liễm được bảy tám phần nội lực trong kinh mạch của thiếu nữ áo lục.
Trong quá trình này, độc tố trong cơ thể nàng cũng cơ bản bị loại bỏ, chỉ còn một phần nhỏ xâm nhập vào tâm mạch, và bộ phận này là khó trị nhất.
Lục Cảnh đang suy nghĩ xem làm thế nào để dẫn nội lực trong đan điền của nàng tới tâm mạch thì lòng bàn tay đột nhiên run rẩy, sau đó bên tai lại vang lên một tiếng thiếu nữ khẽ rên.
"Ngươi tỉnh rồi? Đừng suy nghĩ nhiều, trước vận công hóa giải độc tố trong tâm mạch." Lục Cảnh trầm giọng nói.
Thiếu nữ áo lục vừa mới tỉnh lại, ý thức vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng khi nghe được giọng nói quen thuộc, vẫn là vô thức nghe theo lời hắn mà bắt đầu vận công.
Nếu đổi thành người khác, thì từ thời điểm độc xâm nhập tâm mạch, chắc chắn đã không thể sống sót.
Nhưng thiếu nữ áo lục tu luyện Vạn Độc Quy Tông lại là một môn công pháp dựa vào thu nạp các loại độc dược để tăng tu vi, một khi nàng khôi phục ý thức, vận chuyển tâm pháp Vạn Độc Quy Tông, liền có thể dần dần loại bỏ độc tố bên trong tâm mạch.
Đương nhiên, trước đó là do có cao thủ nội gia kịp thời kéo lại tính mạng cho nàng.
Khi ngày càng nhiều độc tố bị hút ra, thiếu nữ áo lục cũng dần thoát khỏi đau đớn kịch liệt, bắt đầu có thể suy nghĩ trở lại.
Nàng biết người phía sau mình là Lục Cảnh, bất quá tạm thời vẫn không nhận ra mình đang ở đâu, nàng bị trúng độc từ lúc tâm trí hỗn loạn không nhớ gì, chỉ cho rằng Lục Cảnh tình cờ tìm thấy nàng, sau đó mang về nơi ở chữa thương.
Điều này làm cho trong lòng nàng có chút phức tạp.
Một lát sau, nàng mở miệng dùng giọng khàn khàn nói, "Có người trông thấy sao?"
"Cái gì có người trông thấy sao?"
"Ngươi trên đường trở về có gặp những người khác không?" thiếu nữ áo lục tiếp tục nói, "Ngươi biết ta xuất thân từ đâu, tự nhiên cũng phải biết thân phận của ta mẫn cảm đến mức nào, mà đệ tử thư viện phần lớn là người chính đạo, nếu bị họ nhìn thấy ngươi cùng ta ở chung một chỗ, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi."
"Bây giờ không phải là lúc lo chuyện này, độc tố trong người ngươi vẫn chưa hoàn toàn thanh trừ, hay là nên tập trung vận công chữa thương đi." Lục Cảnh khuyên nhủ, "Hơn nữa chúng ta bây giờ vẫn đang ở trong Kính Hồ cốc."
"Ta còn ở trong Kính Hồ cốc?" Thiếu nữ áo lục khẽ giật mình, "Vậy phòng này. . ."
"Là của Đinh thần y," Lục Cảnh nói, "ngươi trúng độc vào tâm mạch, suýt chút nữa không qua khỏi, may mắn được người phát hiện, đưa đến chỗ Đinh thần y, nhờ ông kịp thời ra tay, sau đó tiểu hầu gia tìm đến cao thủ trong cốc, dùng nội lực tiếp sức giữ mạng cho ngươi, nếu không đợi được ta tới chắc ngươi đã sớm chết, cho nên ngươi muốn cảm tạ thì nên cảm tạ bọn họ trước đi."
Kết quả hắn vừa dứt lời, thiếu nữ áo lục lại rơi vào trầm mặc.
Lục Cảnh cảm nhận được tâm tình nàng dao động rất lớn, tiếp đó thân thể nàng đột nhiên giãy dụa một chút, muốn thoát khỏi tay Lục Cảnh.
"Ngươi làm gì? Không muốn sống nữa sao, trong tâm mạch ngươi vẫn còn độc tố, nếu ta bỏ tay ra, ngươi chắc chắn sẽ chết." Lục Cảnh nhíu mày.
"Vậy thì để ta chết đi," thiếu nữ áo lục run giọng nói, "ngươi có biết Đinh Lục là người của đâu không?"
"Ở đâu?"
"Hạnh Lâm Môn."
Lục Cảnh từng nghe Chương Tam Phong nói về môn phái này, thực ra nói một cách chính xác, Hạnh Lâm Môn không hẳn là một môn phái, chỉ là một nhóm người làm nghề y mang võ nghệ cùng nhau lập thành một liên minh lỏng lẻo, tiện bề nương tựa, giúp đỡ lẫn nhau.
Có lẽ do người học y và dùng độc tự nhiên khắc nhau, dù sao Hạnh Lâm Môn từ lúc thành lập đã không hòa hợp với Vạn Độc Cốc, nhưng lại có quan hệ tốt với các môn phái chính đạo.
Nghe nói khi Vạn Độc Cốc bị hủy diệt, Hạnh Lâm Môn cũng góp không ít sức lực, sau đó thiếu nữ áo lục nói tiếp, "Ngươi nói cao thủ trong cốc cũng đến giúp ta giữ mạng, ngươi có biết trong đó có bao nhiêu người thuộc chính đạo không? Ta và các môn phái sau lưng bọn họ có thù không đội trời chung, nếu nhận ơn này, ngày sau... thì làm sao có thể báo thù cho cha mẹ thân hữu, còn cả đám sư huynh đệ? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận