Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 271: Như trút được gánh nặng

"Vậy thì ta an tâm rồi." Hồ lão đầu nghe vậy trên mặt quả nhiên lộ ra một vẻ vui mừng.
Bất quá hắn có vẻ vẫn còn chút áy náy vì chuyện trước kia suýt chút nữa gây thương tích cho Lục Cảnh, thế là dừng lại một chút rồi nói, "Ta thấy lúc nãy ngươi cứ nhìn chằm chằm vào khối đá buộc ngựa kia, có phải là muốn học môn võ công này của ta không?"
Lục Cảnh nghe xong giật mình, không nói hiện tại hắn muốn luyện cái gì đã đủ nhiều, dù là võ công lợi hại hơn nữa cũng không đáng để đánh cược tiểu đệ đệ của mình chứ, thế là hắn vội vàng xua tay nói, "Không có không có, ta nhìn khối đá buộc ngựa kia chủ yếu là vì lúc nãy vừa gặp một đám người, bọn chúng dùng chính là môn công phu này."
"Ngươi gặp phải người của Tịnh Tự Vệ?" Hồ lão đầu biến sắc.
"Ừm, nhưng đã bị ta giải quyết rồi."
Hồ lão đầu nghe vậy khẽ thở phào một hơi, "Không tệ, ta thấy ngươi cũng là cao thủ nhất lưu, với thân thủ của ngươi thì người bình thường của Tịnh Tự Vệ có lẽ cũng khó mà làm bị thương ngươi, nhưng trong Tịnh Tự Vệ cũng có những cao thủ rất lợi hại đấy."
Hồ lão đầu nói đến đây chợt nghĩ ra điều gì đó, liền đi vào trong phòng, lát sau, ông từ trong nhà đi ra, đưa cho Lục Cảnh một tấm thiết bài.
"Đây là..." Lục Cảnh nhận lấy tấm thiết bài, cảm thấy nó nặng trĩu, ngoài chữ "Ngự" được khắc phía sau thì dường như chẳng có gì đặc biệt, trông có vẻ rất bình thường.
"Tịnh Tự Vệ có mười hai thống lĩnh, mỗi vị thống lĩnh đều có một tấm lệnh bài." Hồ lão đầu chậm rãi nói.
Lục Cảnh kinh ngạc, "Đây là lệnh bài thống lĩnh của Tịnh Tự Vệ? Khoan đã, lẽ nào ngài..."
Hồ lão đầu lắc đầu, "Ta không phải, đây là của một người khác, không, chính xác thì là đồ giả làm theo lệnh bài của người kia. Nói là đồ giả, kỳ thật cũng chẳng khác gì đồ thật, bởi vì điều mấu chốt nhất của lệnh bài Tịnh Tự Vệ chính là trọng lượng, công thức chế tạo lệnh bài này trên đời này chỉ có một số ít người biết rõ, mà ta vừa hay lại là một trong số đó."
"Cho nên lần sau nếu ngươi gặp người của Tịnh Tự Vệ, cứ việc đưa tấm thẻ này ra cho chúng kiểm tra, chúng tuyệt đối không phân biệt được thật giả đâu."
"Thẻ bài thì không phân biệt được thật giả, nhưng người thì vẫn nhận ra được chứ." Lục Cảnh khó hiểu nói, theo cách Hồ lão đầu nói, thì có mười hai vị thống lĩnh của Tịnh Tự Vệ kia.
Mà ai cũng biết, ngươi đến một công ty làm việc, lãnh đạo lớn có thể không biết ngươi, nhưng ngươi thì không thể không biết mặt lãnh đạo lớn.
Hồ lão đầu kiên nhẫn giải thích, "Tịnh Tự Vệ hoạt động rất kín đáo, nhất là mười hai vị đại thống chế lại càng có nhiều người thuộc dạng thần long thấy đầu không thấy đuôi, ha ha, tất nhiên không thể loại trừ khả năng có người cố tình làm ra vẻ huyền bí, nhưng mà những người bên dưới thực sự rất khó mà nhận biết được hết bọn họ."
"Vậy nên thứ này ngươi cứ nhận lấy đi, biết đâu sau này sẽ có tác dụng đấy, không chỉ dùng được với người của Tịnh Tự Vệ đâu."
Lục Cảnh thấy Hồ lão đầu nói khá kiên quyết, cũng không từ chối nữa, nhận lấy tấm thiết bài cất vào trong ngực, chỉ là nghĩ đến món đồ này vốn dĩ là của thái giám, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quặc.
Thôi bỏ đi, cùng lắm thì không mang nó ra là được.
Lục Cảnh sau đó lại lấy từ Thiên Bình tiền trang ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng, theo lời Hàn Sơn Khách dặn dò đưa cho Hồ lão đầu, người kia lại xua tay, "Cám ơn hảo ý của ngươi, nhưng lão phu không thiếu tiền."
"Vậy ngươi đi bán chữ..."
"Bán chữ chỉ là cái vỏ bọc, giống như việc ta ở chỗ này vậy." Hồ lão đầu thản nhiên nói.
Lục Cảnh rất muốn hỏi Hồ lão đầu rốt cuộc ông ở chỗ này là muốn làm gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là thôi, từ đầu hắn vốn không định nhúng tay vào chuyện này, nếu không thì lúc nãy hắn đã không cắt ngang lời của Phúc An công chúa, không để nàng tuyên bố nhiệm vụ.
Mắt thấy mình sắp trở thành tu sĩ của hai cung, Lục Cảnh vẫn quyết định tập trung sự chú ý vào việc tu hành.
Từ biệt Hồ lão đầu, Lục Cảnh quay lại chỗ hai bao tải ngân phiếu, vác chúng trở về thư viện.
Sau đó, hắn đến thẳng Kính Hồ Cốc, lần nữa tìm đến Hàn Sơn Khách, ném hai bao tải trước mặt ông, nói, "Chuyện ta đã hứa với ngươi đã xong hết rồi."
Lúc này Hàn Sơn Khách đang ngồi trước lò luyện đan lật qua lật lại một quyển sách cổ, suy nghĩ chuyện phối chế độc dược cho Lục Cảnh, thấy hai bao tải kia thì có hơi chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu nói, "Đây là cái gì, ngươi mang đặc sản từ bên ngoài về cho ta sao?"
"Không phải, là ba triệu tám trăm ngàn lượng bạc mà ngươi gửi ở Thiên Bình tiền trang."
"Chỉ còn lại chút này thôi sao?" Hàn Sơn Khách gãi đầu.
Dù sao nhìn thế nào hai bao tải kia cũng không có vẻ gì là có thể chứa được nhiều bạc cả.
Cũng may Lục Cảnh sau đó mở một bao ra cho ông xem, "Tiền bạc mà ngươi gửi ở tiền trang không biết vì sao lại bị đương kim hoàng thượng nhắm tới, cho nên chuyện lần này là do hắn sai khiến Thiên Bình tiền trang làm, mục đích là muốn dẫn ngươi ra ngoài.
Bất quá ngươi đừng lo lắng, bọn chúng đều c·hết hết rồi, hơn nữa ta cũng không nói cho ai về hành tung của ngươi, cuối cùng để những bạc mà ngươi gửi ở tiền trang không bị trôi sông hết, ta liền tự chủ trương, giúp ngươi đổi hết sang ngân phiếu mệnh giá nhỏ, ngươi có thể tự mình kiểm lại xem."
Có lẽ vì đoạn thông tin này của Lục Cảnh quá lớn, Hàn Sơn Khách phải tiêu hóa một lúc, sau đó mới lộ ra vẻ cười khổ, "Hắn đang tìm ta sao? Nhưng mà tại sao chứ, ta đã rời đi lâu như vậy rồi... Hắn vẫn nhớ đến ta sao?"
Hàn Sơn Khách dường như có chút không hiểu, dứt khoát lười không nghĩ nữa.
Ngược lại khi Lục Cảnh nói cho ông biết về phản ứng của Hồ lão đầu khi nhìn thấy ngọc bội thì Hàn Sơn Khách lại không khỏi thổn thức, "Lão Hồ đã ở bên ta hơn nửa đời người, xem như người thân thiết nhất với ta trên đời này, đáng tiếc phần lớn thời gian là ông ấy chăm sóc ta, mà ta lại không thể báo đáp ông ấy được gì nhiều, đến tuổi này rồi vẫn phải đi bán chữ."
"Haizz, chỉ mong ông ấy có thể đợi đến ngày ta luyện ra được đan trường sinh bất lão, ta nhất định cũng cho ông ấy một viên."
Lục Cảnh nghe vậy suýt nữa thì không nhịn được mà lải nhải, ghê đấy, cái bánh vẽ của ngươi còn viển vông hơn cả mấy ông chủ công ty khởi nghiệp, người ta ít nhiều gì còn trả cho chút cổ phần lừa bịp mấy người trẻ tuổi, ngươi cái này thì trực tiếp vươn tới mục tiêu lý tưởng chung của nhân loại luôn rồi.
Nhưng nghĩ đến việc gã này hơn bốn mươi năm nay chỉ có làm mỗi một việc, hơn nữa hắn cũng chỉ biết làm việc này, Lục Cảnh lại không thể trách cứ được.
Hàn Sơn Khách thổn thức một hồi, cuối cùng không quên cảm ơn Lục Cảnh đã giúp hắn lấy lại tiền, hắn cũng hiểu Lục Cảnh đang nghĩ gì, chủ động nói, "Trong thời gian ngươi rời đi, ta cũng không hề nhàn rỗi, ta đã tìm kiếm vài phương thuốc thúc đẩy tu luyện để nghiên cứu, cuối cùng thì cũng có chút manh mối, ta định đem dược tính của các dược liệu bên trong thử phản ứng với nhau một lần xem."
"Nhưng mà luyện chế thực sự chắc chắn không dễ như vậy, dù sao vẫn còn phải cân nhắc đến việc điều hòa dược tính, nhưng mà...ừm, thử thêm vài lần chắc không thành vấn đề."
Lời này của Hàn Sơn Khách khiến tinh thần Lục Cảnh không khỏi phấn chấn, có thể nói đây là tin tức tốt nhất mà hắn nhận được trong thời gian gần đây.
Đương nhiên, những công tác chuẩn bị sau đó vẫn phải làm, hắn không đặt tất cả hy vọng vào Hàn Sơn Khách, nhưng dù sao thì lời của Hàn Sơn Khách cũng khiến cho Lục Cảnh buông lỏng không ít sự căng thẳng trong lòng từ trước đến nay.
Chỉ là Lục Cảnh không biết rằng, sau khi hắn rời khỏi nơi ở của Hàn Sơn Khách, Hàn Sơn Khách cũng đứng lên, nhìn về hướng hắn rời đi và lẩm bẩm.
"Đây chính là Lục Cảnh nổi danh cùng với Yến Quân sao, quả nhiên danh bất hư truyền, bảy người Tịnh Tự Vệ cộng thêm Lệ Phi Long đều không bắt được hắn, bất quá như vậy cũng tốt, có thể để thư viện tìm thêm việc khác mà làm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận