Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 145: Nồi lẩu (cuối)

Chương 145: Nồi lẩu (cuối)
Lục Cảnh có một giấc mơ, mơ thấy bản thân như thể quay về thời điểm thiên địa vừa mới hình thành. Bốn phía chỉ có sự hỗn độn vô tận. Hắn cuộn tròn thân thể mình, ngủ yên bình trong hỗn độn. Một giấc ngủ kéo dài mấy trăm triệu năm. Đến một ngày nọ, trong lòng hắn cảm nhận được một tia rung động không rõ, không kìm được mở mắt, lần đầu tiên nhìn thấy thế giới bên ngoài. Thế giới này rất rộng lớn, nhưng cũng rất hoang vu, không có gì cả. Hắn tùy ý chọn một hướng, bước về phía đó. Nhưng đi chưa bao lâu, hắn đã lạc đường, bởi vì bốn phía nhìn lên đều một bộ dáng. Hắn dứt khoát mặc kệ phương hướng nào nữa, chỉ là đi dạo xung quanh nhìn ngắm. Hắn không biết rốt cuộc mình đã đi bao lâu, cũng chẳng có mục đích gì. Dần dà, mảng hỗn độn bắt đầu biến đổi, thanh khí bay lên thành trời, trọc khí hạ xuống thành đất, lại qua một thời gian, trên mặt đất có nước, nước tụ lại thành sông và biển. Sau đó, núi sông cũng xuất hiện. Trùng điệp nhấp nhô. Thế giới này dường như trở nên thú vị hơn. Nhưng trong lòng hắn, tia rung động không rõ kia vẫn không hề biến mất. Vì vậy hắn tiếp tục vừa đi vừa nhìn, tràn ngập tò mò với mọi thứ xung quanh. Hắn bắt đầu thấy hoa và cây, nhìn thấy đủ loại chim thú. Nhưng chúng đều không thể giao tiếp được với hắn. Mãi cho đến khi hắn gặp một con vịt đen trắng kỳ lạ, trên người nó có ánh kim loại kỳ dị, trong mắt ánh lên hồng quang lập lòe. Con vịt đen trắng kia vừa thấy đã túm chặt lấy hắn, nói với hắn, "Ngươi sao thế này, vô duyên vô cớ làm gì giẫm lên đuôi ta?" Ngay lúc đó, rung động trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt. Nhịp tim không hiểu tăng nhanh. Rất lâu sau này, hắn mới biết rung động đó gọi là cô đơn.... Vân vân, cô đơn. Không đúng, phần cô đơn này không thuộc về hắn, vì từ khi đến thế giới này, bên cạnh hắn dần dần đã có không ít bạn bè. Ách, tuy rằng một phần trong số đó về sau biến thành tu la tràng. Nhưng như vậy, hắn lại càng không có tí liên quan gì đến cô đơn. Nghĩ tới đây, Lục Cảnh tỉnh lại từ giấc mơ. Hắn tưởng rằng đã qua một thời gian rất dài, nhưng khi mở mắt ra, lại thấy mình vẫn đang nằm trên mặt đất, vết máu trên tay vẫn chưa khô, mà cách đó không xa chính là thi thể con rồng. Con rồng kia cũng bất động. Sau đó Lục Cảnh nghĩ đến điều gì, vội vàng kiểm tra lại hạ đan điền của mình. Kết quả phát hiện một chuyện khiến hắn vừa mừng vừa lo. Tin tốt là, tuy rằng trước đó hắn nghe thấy một âm thanh nào đó không rõ, nhưng hạ đan điền của hắn vẫn không bị căng vỡ, đương nhiên cũng có khả năng hạ đan điền của hắn đã bị căng vỡ, giờ mới hoàn thành khôi phục. Mà tin xấu là, chân khí trong hạ đan điền của hắn đã nhiều gấp đôi so với trước đây. Lục Cảnh cũng không biết rốt cuộc đan điền mới của mình đã lớn lên, hay là càng có thể chứa được nhiều hơn. Hắn vội vàng lấy một bộ Trụy Nhập Phàm Trần uống vào, cảm nhận được tác dụng của thuốc bắt đầu có hiệu lực, lúc này tâm tình mới hơi thả lỏng chút. Tiếp đó hắn kiểm tra thân thể mới của mình. Điều hắn lo lắng nhất như mọc thêm đuôi, hay đầu to ra đã không xảy ra, bề ngoài mà nói, hắn cũng không thay đổi nhiều so với trước kia. Nhưng quả thực hắn có thể cảm nhận được một luồng sinh cơ mạnh mẽ bao hàm bên trong thân thể này. Đây quả thực là thoát thai hoán cốt, cho dù không cần nội lực, hiện tại hắn cũng có thể một quyền đánh xuống đất tạo ra một cái hố lớn. Do vậy, nói theo một ý nghĩa nào đó, hắn hiện tại đã không còn là người. Còn chuyện có trường sinh bất tử hay không thì Lục Cảnh chưa có cơ hội để kiểm nghiệm. Dù sao với trạng thái thân thể hiện tại, hắn cảm thấy mình sống hơn ngàn năm hẳn là rất nhẹ nhàng, còn chuyện sau đó, Lục Cảnh cũng lười suy nghĩ. Nhưng có một chuyện hắn không thể không nghĩ đến, sau khi kiểm tra xong cơ thể, Lục Cảnh lại dồn sự chú ý về thái hoàng cung của mình. Nơi đó, vẫn còn đạo hồn phách của con rồng. Giờ phút này ánh mắt của nó nhìn hắn rất phức tạp. Có mừng rỡ vì sống sót sau tai nạn, cũng có đau đớn vì mất thần hồn, ngực mất một mảng thịt cùng cái đuôi, còn có không cam lòng vì báo thù chưa thành, cuối cùng tất cả những điều này đều chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài. Ngược lại Lục Cảnh rất khách khí, còn cảm ơn đạo thần hồn kia. Dù sao hắn có thể sống sót, lại còn có thu hoạch khá, tất cả đều là nhờ con rồng này, dù rằng về mặt chủ quan, nó cũng không tình nguyện giúp hắn, nhưng trên thực tế, con rồng kia quả thực đã trả một cái giá không nhỏ. Cho dù trước đó hai bên ở thế đối địch, Lục Cảnh vẫn cảm thấy hơi xấu hổ. "Đừng quên lời hứa của ngươi." Đạo thần hồn kia cuối cùng chỉ nhắc nhở. "Đương nhiên," Lục Cảnh gật đầu, sau đó chỉ vào thi thể con rồng kia, "Miệng vết thương của ngươi..." "Không cần phải để ý, bị thương rồi sẽ tự lành, chỉ là cần thời gian hơi lâu thôi." "Vậy tiếp theo ngươi có tính toán gì không?" Câu nói của Lục Cảnh khiến đạo thần hồn kia ngẩn người, "Dự định?" Lúc này nó mới phát hiện dường như mình chưa nghĩ đến vấn đề này, hay chính xác hơn là, khi bị giam trong bí cảnh nó luôn nghĩ đến vấn đề này. Chỉ là đáp án trước đây giờ dường như đã hết hiệu lực. Chẳng lẽ đột nhiên nó khai ngộ, quyết định buông dao đồ tể xuống, thành phật ngay tại chỗ, mà lại bị lời thề chính mình đã hứa trói buộc. Chủ yếu là trước đây nó đã không thể đánh lại Lục Cảnh. Bây giờ Lục Cảnh lại càng mạnh lên, hơn nữa dường như còn có được bất tử thân, trái lại nó thì càng suy yếu, như vậy lại càng đánh không lại, cho nên việc nhắc lại chuyện đi hủy diệt thế giới chỉ đơn thuần là tự rước nhục vào thân. Nó cũng biết là không nên tự bôi nhọ nữa. Nhưng như vậy, nó lại không biết mình nên làm gì tốt. Tóm lại, trước mắt vẫn là phải giấu tài, tìm một nơi nghỉ ngơi chỉnh đốn lại sức một chút. Lần báo thù này, vấn đề lớn nhất là ở chỗ nó quá nóng vội. Đánh giá thấp lũ khỉ đó, đặc biệt là con trước mắt này, cho nên mới thua thảm như vậy, vừa dâng hồn tinh, lại dâng máu thịt, cuối cùng mới giữ được mạng nhỏ. Mà nếu như nó thoát khốn bước nhỏ như mèo, cẩn thận mấy chục, không, mấy trăm năm, rồi mới nhảy ra hủy diệt thế giới, chắc chắn không ai có thể ngăn được nó. Nghĩ tới đây, dường như nó lại thấy được chút hy vọng, vậy mà coi 500 năm im hơi lặng tiếng của mình là kế hoạch tiếp theo. Ngay lúc này, nó nghe Lục Cảnh lại lên tiếng. "Nếu ngươi không có chỗ đi, đến chỗ của ta cũng được, ta có thể mời ngươi ăn lẩu, hai ta đánh nhau bảy ngày bảy đêm, ta cũng đói rồi." Bản năng con rồng muốn từ chối, bởi vì từ khi gặp phải tên gia hỏa này, hắn sẽ chẳng có chuyện tốt gì xảy ra, nhưng nó vẫn vô ý thức hỏi một câu, "Cái gì là lẩu?" "Lẩu à... Có rất nhiều cách ăn, ta thích nhất là pha đáy nồi trước, sau đó nhúng thịt dê bò đã được cắt miếng, ta nói cho ngươi biết, thịt phải cắt thật mỏng, tốt nhất nhúng một chút là chín, lại chấm vào nước chấm, cái hương vị kia, chậc chậc..." Con rồng kia thừa nhận, ngay giờ khắc này nó đích thực đã bị lay động, thêm nữa là nó đã bị Lục Cảnh cắn không biết bao nhiêu nhát, ăn một bữa của đối phương coi như hồi vốn cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Bất quá nó cũng không lập tức đồng ý, giá vẫn là phải giữ. "Lẩu, à, ta hiểu rồi, cũng không có gì đặc biệt, còn món nào khác không?" "Có chứ, quẩy nóng, sợi mì, bánh hành, cơm rang, giò thủ, ngươi muốn ăn gì, ta liền mời ngươi cái đó." Lục Cảnh rất hào phóng. "Vậy được, đợi khi ta trở lại trạng thái tốt nhất đã, trước hết đến chỗ ngươi ăn tùy tiện một chút." Con rồng khẽ gật đầu, miễn cưỡng đáp ứng nói. Lục Cảnh cười cười, không vạch trần nó, chỉ nói tiếp, "Ăn lẩu quan trọng nhất là náo nhiệt, ta lại đi tìm thêm người đến nữa, mọi người cùng nhau ăn." "Có khi nào không đủ không?" Con rồng kia vẫn rất cảnh giác. "Yên tâm... Ta sẽ bảo mọi người chuẩn bị nhiều một chút, chắc chắn đủ cho mọi người ăn thỏa thích."
Bạn cần đăng nhập để bình luận