Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 556: Mất tập trung

"Dưới tình huống bình thường, quỷ hồn không thể nghỉ ngơi đều là do khi còn sống có nguyện vọng chưa thể thực hiện." Hạ Hòe nói.
"Khi còn sống nguyện vọng?" Hồng Châu khẽ giật mình, "Nguyện vọng khi Tăng lang còn sống là...liên quan đến ta sao? Nhưng hắn hiện tại đã chết, chẳng lẽ các ngươi muốn ta tự kết liễu mình cùng hắn?"
Nói đến đây, thần sắc Hồng Châu khẽ biến, cả người cũng căng thẳng.
Hạ Hòe vội vàng an ủi: "Không phải không phải, chúng ta sẽ không làm hại ngươi, hơn nữa đêm nay bất kể chuyện gì xảy ra, chúng ta đều sẽ ưu tiên bảo toàn tính mạng của ngươi."
Lục Cảnh cũng nói: "Không chỉ có chúng ta, người của Thiên Mã tiêu cục, Tam Hổ đường cũng có mặt, chỉ cần ngươi gặp nguy hiểm, nhất định sẽ có người lập tức xuất hiện."
Hồng Châu nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt, thôi đi... Các ngươi không cần nói trước cho ta biết muốn ta làm gì, để ta khỏi nghĩ lung tung, đến lúc đó ta cứ làm theo lời các ngươi là được."
Hạ Hòe không ngờ Hồng Châu lại dũng cảm như vậy, không hề đắn đo mà đồng ý ngay.
Hồng Châu lộ ra một nụ cười có chút cay đắng: "Dù sao thì đây cũng là chuyện ta thiếu hắn... Xem như trả nợ, nói đến ta còn phải cảm ơn các ngươi, chuyện năm đó luôn là một khúc mắc trong lòng ta. Đáng tiếc hắn đã chết, ngoài áy náy ra thì ta chẳng thể làm gì khác, hiện giờ có cơ hội, có thể bù đắp chút chuyện sai năm đó, cũng có thể khiến lòng ta dễ chịu hơn một chút. Còn việc vì sao ta lại tin các ngươi như vậy cũng rất đơn giản, ở Ổ Giang thành mà ngay cả Lục đại hiệp cũng không tin được, vậy thì chẳng còn ai có thể tin!"
Đại khái đó chính là lợi thế khi tác chiến trên sân nhà.
Lục Cảnh ở Ổ Giang thành thậm chí không cần mượn đến sức mạnh của ti thiên giám, chỉ bằng danh tiếng của mình cũng đã có thể điều động lực lượng khắp nơi. Từ quan phủ đến các môn phái giang hồ, thậm chí cả những người dân bình thường trong thành, đều sẵn sàng phối hợp vô điều kiện để anh điều tra vụ án.
Có Hồng Châu gia nhập, Lục Cảnh và Hạ Hòe chẳng khác nào nắm giữ thứ vũ khí tối thượng để đối phó với con quỷ kia.
Sau đó hai người không tiếp tục đi lại, mà ở lại nơi Hồng Châu sống dùng bữa tối. Sau bữa ăn, mỗi người bọn họ chọn một gian phòng nhỏ để ngồi khoanh chân tu luyện cho đến giờ Tý.
Hai tháng nay, ở Ổ Giang thành, các vụ án nhảy lầu liên tiếp xảy ra. Những người bị ngã lầu, ngoài việc đều là kỹ nữ, giữa họ cũng không có liên hệ rõ ràng nào khác. Tuy nhiên, thời gian xảy ra các vụ nhảy lầu lại rất tập trung. Không ai khác, đều là sau giờ Tý.
Vì thế, Lục Cảnh, Hạ Hòe và Hồng Châu cũng sau giờ Tý mới lên đường, đến con phố có nhiều thanh lâu kỹ quán nhất trong thành.
Đương nhiên, ngoài khu vực này ra, trong thành còn có rải rác một vài thanh lâu, số gái giang hồ thì còn nhiều hơn nữa. Dù cái cảnh "vạn hoa đua nở" chỉ là do đám văn nhân thi sĩ uống rượu say mà phóng đại, nhưng số lượng hai, ba trăm nhà cũng có. Cũng may là Lục Cảnh quen biết rộng, mới có thể chú ý đến.
Còn những nơi ở xa hơn, Lục Cảnh tạm thời chưa quản được, chỉ có thể nhờ người theo dõi. Dù thế nào cũng phải đưa người bị nạn xuống trước, nếu không tìm được con quỷ kia cũng không sao, cùng lắm thì chờ thêm mấy ngày. Dù sao chỉ cần vật đó còn tiếp tục xuất hiện, sớm muộn gì nó cũng sẽ quay lại chỗ này.
Trong mười lăm vụ án trước đó, có mười một nạn nhân đều ở quanh khu vực này. Tính ra, xác suất nó xuất hiện ở đây vẫn rất cao.
Ổ Giang thành được mệnh danh là thành phố không ngủ. Mặc dù đã quá nửa đêm, trên đường vẫn có không ít người rủ nhau tìm thú vui. Những thanh lâu kỹ quán ven sông thì lúc này lại là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày. Tiếng sáo trúc, tiếng đàn dây, tiếng mời rượu, tiếng trêu ghẹo... lần lượt lọt vào tai, giữa những âm thanh đó còn thỉnh thoảng xen lẫn tiếng thở dốc kiều mị tận xương. Nghe đến nỗi mặt Hạ Hòe đỏ bừng, hận không thể bịt tai lại.
Về phần Hồng Châu, thì sớm đã quen tai, mặt không chút khác thường.
Còn Lục Cảnh... Hạ Hòe lén liếc nhìn anh, phát hiện Lục Cảnh có vẻ hơi mất tập trung, cứ nhìn đông nhìn tây, nhưng lại không phải để ý các thanh lâu xung quanh. Ánh mắt của anh chủ yếu rơi vào các cửa hàng trên đường, dường như bị những món hàng hóa đa dạng kia hấp dẫn. Hơn nữa, một lát sau, Lục Cảnh còn đi vào một quán nhỏ mua bốn cái kẹo mạch nha trong suốt.
Sau khi cầm trên tay liền ăn ngay một cái, rồi đưa ba cái còn lại cho Hạ Hòe và Hồng Châu. Hồng Châu lịch sự từ chối, còn Hạ Hòe mặc dù không muốn nhưng vẫn chú ý đến. Người bình thường có lẽ sẽ nghĩ Lục Cảnh chỉ là đột nhiên thèm ăn, nhưng với sự hiểu biết của Hạ Hòe đối với Lục Cảnh, cô không nghĩ anh lại xao nhãng như vậy khi đang làm việc chính.
Ngay sau đó, cô lại nhớ lại lúc trước đi tìm Hồng Châu, Lục Cảnh cũng đột nhiên dừng lại, mời Phí bộ đầu uống trà. Nghĩ kỹ lại thì những hành động này của anh rõ ràng cũng có chút khác thường.
Hạ Hòe còn chưa kịp suy nghĩ thêm, thì thấy phía đường có người chạy như bay đến. Người này ăn mặc như thư sinh, nhưng dưới chân lại bước đi nhanh như gió, một bước phóng ra xa hơn một trượng, tiếp theo lại nhẹ nhàng nhún một cái, lại vượt qua mấy người đi đường. Chỉ trong chớp mắt, người đó đã đến trước mặt ba người.
"Ân hộ pháp." Lục Cảnh vội vàng ôm quyền với người vừa tới.
Ân Thanh và Lục Cảnh cũng coi như người quen cũ, trước kia vì chuyện Thanh Trúc bang nên có chút không thoải mái, Ân Thanh còn phải đến xin lỗi Lục Cảnh. Hắn cũng là một trong những người sớm nhất nhận ra Lục Cảnh “không tầm thường”.
Lúc ấy Lục Cảnh còn chưa hề luyện võ công gì, chỉ nhờ vào một chiêu phản chấn mà gây dựng được tên tuổi ở Ổ Giang thành. Thu hút cả Tam Hổ đường đến kết giao. Ân Thanh nhờ có mắt nhìn người, sau đó còn được khen ngợi.
Lần này Lục Cảnh tìm người giúp đỡ, hắn cũng không từ chối, lập tức dẫn người đến ngay.
"Lục đại hiệp, Hạ nữ hiệp." Ân Thanh không dài dòng, "Tìm được người rồi."
Tinh thần Lục Cảnh lập tức phấn chấn, không kịp nói gì thêm, vận khinh công chạy theo Ân Thanh, Hạ Hòe cũng dẫn theo Hồng Châu vội vã đuổi theo. Đến nơi xảy ra sự việc, Lục Cảnh không khỏi sững sờ. Anh không biết có phải Kim Lâu đang xui xẻo không, lần này người sắp nhảy lầu lại vẫn là cô nương của Kim Lâu.
Còn vị chủ chứa thanh lâu trước đây đã tiếp đón Lục Cảnh và Hạ Hòe có vẻ đã khôn ra một chút, đến sau nửa đêm đã cho hai gã sai vặt đi tuần tra đêm ở quanh khu của Kim Lâu. Họ đến muộn hơn Tam Hổ đường một chút, nhưng cũng đã phát hiện cô nương kia ngồi bên cửa sổ, hai chân duỗi ra ngoài.
Thế là vội vàng báo cho chủ chứa, bà ta nghe vậy không khỏi kinh hãi, vội dẫn người lên lầu ngăn cản. Nhưng khi đến bên ngoài cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong, người ngoài không thể mở được, khiến bà ta sốt ruột đi vòng vòng.
Thấy Lục Cảnh đuổi tới, bà ta lập tức như nhìn thấy vị cứu tinh, la lớn: "Lục đại hiệp, Lục đại hiệp, mau cứu con gái đáng thương của tôi!"
Nhưng Lục Cảnh đi đến dưới lầu lại không hề vội vàng hành động, mà ngẩng đầu nhìn bóng dáng đang ngồi bên cửa sổ. Người đó vừa hay cũng liếc nhìn anh. Rõ ràng là một mỹ nhân da trắng như tuyết, nhưng lúc này trán lại nổi gân xanh, trông dữ tợn tràn đầy oán khí, miệng lẩm bẩm: "Đáng chết, tất cả các ngươi đều đáng chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận