Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 147: Tiểu hầu gia

Chương 147: Tiểu hầu gia
Từ dưới đất hướng lên bầu trời rơi xuống đối với Lục Cảnh mà nói cũng là lần đầu trong đời. Giờ phút này hắn cảm giác trọng lực giống như bị đột ngột đảo ngược lại, nhưng vì trước đó hắn đã ở tư thế lộn ngược trên mặt đất nên hiện tại rơi xuống cũng không khác cảm giác bình thường. Chỉ là cảnh vật xung quanh trông khá kỳ lạ, nơi mắt hắn nhìn đến, bất kể là nhà cửa hay cây cối, tất cả đều bị lộn ngược. Đến cả những con chim bay ngang qua hắn cũng ngửa bụng lên trên.
Chỉ trong nháy mắt khoảng cách ba mươi trượng đã hết, Lục Cảnh còn chưa kịp thưởng ngoạn gì thì mũi chân đã chạm đến mặt nước. Nếu không nhầm thì kỷ lục thế giới môn nhảy cầu từ trên cao ở kiếp trước cũng chỉ tầm sáu mươi mét, mà cái này tương đương với việc nhảy xuống từ tầng 12. Cao hơn nữa thì cơ thể người khó mà chịu đựng nổi. Bàn chân Lục Cảnh vừa tiếp xúc mặt nước lập tức cảm nhận được một lực tác động mạnh mẽ, đồng thời những đường vân đỏ bí ẩn từ dưới da hiện lên, kịp thời bảo vệ cơ thể hắn. Tiếp đó mặt nước bắt đầu phát huy tác dụng giảm xóc giúp tốc độ của hắn dần chậm lại.
Sau một tiếng phù, Lục Cảnh đã ở trong hồ. Chỉ là khi hắn nhìn quanh thì phát hiện cảnh tượng xung quanh vẫn điên đảo, những con cá bơi lội và cỏ nước trông chẳng khác gì so với khi nhìn từ trên mặt đất. Thế là Lục Cảnh chỉ dừng lại một chút rồi lại tiếp tục bơi xuống dưới, tức là phía của những con cá và cỏ nước kia. Hắn bơi khoảng hai mươi trượng thì chợt thấy cảnh tượng khiến cả đời khó quên. Ngay giữa hồ, một tảng đá là ranh giới, trên dưới hai mặt xuất hiện một đường ranh giới trong suốt. Cá ở phía trên đều bơi ngược như hắn, còn cá phía dưới vẫn giữ tư thế bụng ở dưới bình thường. Phàm là cá vượt qua đường ranh giới kia thì tư thế cũng thay đổi, từ ngược thành xuôi hoặc từ xuôi thành ngược, trông vô cùng kỳ diệu.
Lục Cảnh biết chỉ cần bơi qua đường ranh giới trong suốt này thì coi như chính thức đến một mặt khác của Huyền Thiên Quan Ngư, và cũng có thể một lần nữa thống nhất với trọng lực của thế giới. Thế là hắn không do dự nữa mà lập tức bơi sang bên kia. Bơi thêm hơn hai mươi trượng, Lục Cảnh cuối cùng cũng lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng trên bờ qua mặt nước, nơi này quả nhiên là một thung lũng, lại còn rất rộng lớn. Bốn phía là vách đá sừng sững, trong núi cây cối xanh tốt, lại còn có hạc tiên lướt qua mặt hồ. Lông vũ lướt trên mặt nước tạo thành những vòng sóng lăn tăn. Lục Cảnh từ dưới nước trồi lên, trước kiểm tra ba giỏ rau quả thì thấy chúng vẫn còn trên đòn gánh, không bị hư hao gì khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó hắn thấy một đôi mắt tò mò đang nhìn mình từ trên bờ. Người đó chừng 60-70 tuổi, mặc áo tơi, đội nón lá, một tay cầm cần câu, tay kia xách bầu rượu, là một ông lão đánh cá điển hình. Không đợi Lục Cảnh mở miệng, lão ngư ông kia đã nói trước, "Ngươi từ thư viện tới?"
Lục Cảnh gật đầu.
"Giáo tập à? Không đúng, thư viện chắc không có giáo tập trẻ như vậy." Lão ngư ông tự hỏi tự trả lời, "Chẳng lẽ là người mới năm nay? Sao lại còn khiêng ba cái sọt lớn như thế?"
"Là Ngô Hàn đại thúc bảo ta mang đồ ăn đến cho mọi người." Lục Cảnh vừa trả lời vừa bơi về bờ, thấy vậy lão ngư ông liền chủ động ném cần câu cho Lục Cảnh. Lục Cảnh bắt lấy dây câu rồi mượn lực nhảy lên bờ.
"Khinh công giỏi!" Lão ngư ông khen, nhưng tiếp đó lại ngạc nhiên nói, "Sao ngươi ướt hết cả người, không dùng Tị Thủy Quyết?"
"Ta chưa từng học pháp thuật." Lục Cảnh nói thật. Nhưng đối mặt với tình huống này hắn lại có cách giải quyết, trực tiếp vận nội lực đến cực hạn khiến cơ thể nóng lên, không lâu sau đã hong khô quần áo. Lão ngư ông có chút ngẩn người, chiêu này không quá khó thực hiện, chỉ là cực kỳ tốn nội lực, cơ bản không ai lại dùng chân khí quý giá như vậy. Nhưng với nội lực trong đan điền của Lục Cảnh thì mức tiêu hao này không đáng kể, hơn nữa chỉ vài hơi thở là được bổ sung ngay.
"Hiện tại người trẻ tuổi trong giang hồ đã lợi hại đến mức này sao?" Lão ngư ông thở dài.
"Cũng không hẳn." Lục Cảnh chỉnh lại quần áo, sau đó chắp tay nói, "Có thể cho ta hỏi thăm ba người được không? Họ đều ở trong thung lũng này."
"Ngươi hỏi đi." Lão ngư ông gật đầu.
"Lần này ta đến tìm tiểu hầu gia, Đinh Lục và Sắc Thuốc."
"Vậy ngươi may mắn rồi, tiếp theo chỉ còn 2 người phải tìm."
Lục Cảnh giật mình, "Ngài là Đinh Lục?"
"Không, ta là tiểu hầu gia." Lão ngư ông nói đầy lo lắng.
Lục Cảnh nhớ lời dặn của Ngô Hàn, cố nhịn lại xúc động muốn nhả rãnh, không hỏi vì sao một người câu cá lại muốn nhận cái tên tiểu hầu gia lãng phí đến bực mình như thế. Nhưng vì cẩn trọng hắn vẫn hỏi, "Làm sao chứng minh?"
"Chỉ là một giỏ rau quả thôi, ta cũng không cần thiết vì chút đồ đó mà giả mạo người khác." Lão ngư ông lắc đầu.
Lục Cảnh cũng thấy có lý, bèn định lấy giỏ rau quả xuống nhưng rồi lại nghe một giọng nói, "Nếu ngươi đưa giỏ đồ cho hắn thì sẽ không hoàn thành nhiệm vụ Ngô Hàn giao cho ngươi." Rồi giọng nói kia lại hướng lão ngư ông, "Ngươi suốt ngày lừa người, ai ở Kính Hồ cốc này chẳng bị ngươi lừa không dưới chục lần. Mọi người buồn chán nên không trách, xem như tìm chút niềm vui, nhưng tiểu huynh đệ này mới tới mà ngươi cũng nỡ ra tay?"
Người nói chuyện có vẻ vừa tắm xong, từ một bên hồ lớn bước tới, tóc còn hơi ướt, là một phụ nhân trung niên, ánh mắt trông rất uy nghiêm. Lục Cảnh nghe vậy thu tay định lấy sọt lại, chắp tay nói, "Đa tạ đã nhắc nhở."
"Ngươi không cần cảm ơn ta, có người mạo danh ta làm việc thì tự nhiên ta phải đứng ra." Phụ nhân kia khoát tay nói.
"Mạo danh cô?" Lục Cảnh lại ngớ người, "Vậy cô là..."
"Tiểu hầu gia." Phụ nhân trung niên kia nghiến răng nói.
Lục Cảnh cũng không hiểu cái tên này có ma lực gì, khiến người gọi nó mỗi một người lại một kiểu. Trước đó lão ngư ông tự xưng là tiểu hầu gia đã không hợp rồi, đến cả người phụ nữ này ra mặt thì tiểu hầu gia lại biến thành nữ lưu.
Phụ nhân kia dường như biết Lục Cảnh đang nghĩ gì nên dừng lại nói tiếp, "Ngươi có thể hỏi thăm những người khác trong thung lũng xem ai mới là tiểu hầu gia thật."
Thực tế không cần bà mở miệng, lão ngư ông sau khi bà xuất hiện đã ỉu xìu như trái cà bị dập, không dám mở miệng tranh cãi nữa, rõ ràng là rất e ngại người phụ nữ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận