Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 460: Ngươi mắc lừa a

Chương 460: Ngươi mắc lừa rồi!
Lão ngư ông phát hiện mình bị Lục Cảnh trói, phản ứng đầu tiên thế mà không phải kinh hoảng, mà là lộ ra vẻ mặt hết sức vui mừng, cứ như vừa uống được loại mỹ tửu ngon tuyệt nào đó, mỗi lỗ chân lông trên người đều toát ra hai chữ "dễ chịu".
"Ngươi bị ta lừa rồi đúng không? Ha ha ha ha!"
"Không có." Lục Cảnh nói.
Lão ngư ông ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại cười lớn, "Ngươi không lừa được ta đâu, nếu không phải bị ta lừa, ngươi sao lại nửa đêm tìm ta, hơn nữa còn trói ta thành cái dạng này? Ngươi chắc chắn là đang tức giận."
"Nếu nghĩ như vậy có thể khiến ngươi vui vẻ hơn, thì cứ nghĩ vậy đi, ta ngược lại không có ý kiến." Lục Cảnh nói.
"Chuyện này sao có thể không có gì? Bị lừa là bị lừa, cho dù ngươi có giấu giếm, cũng không thể gạt được bản thân." Lão ngư ông nghiêm túc nói, "Trong lòng ngươi sẽ mãi nhớ kỹ, ngươi đã làm những gì ở chỗ ta, ai da..."
Ông ta nói đến nửa chừng, thấy Lục Cảnh vừa nhảy lên trên một tảng đá, người bị trói phía sau cũng bị kéo theo, đầu lại bất cẩn đập vào chiếc thiền trượng.
Nhưng không lâu sau ông ta lại hỏi tiếp, "Rốt cuộc ngươi có đến cái đầm nước kia không?"
"Có."
"Vậy ngươi có mang cá về không?"
"Có."
Mắt lão ngư ông sáng lên, "Mấy con?"
"Hai con, đúng như ngươi nói, một đen một trắng."
"Sau đó ngươi có ném con cá đen vào đầm không?"
"Có."
"Ha ha ha ha, còn nói ngươi không mắc lừa, sau này ngươi chắc chắn bị con cá trắng kia mắng cho xem." Lão ngư ông hết sức vui mừng nói.
Sau đó lại giục, "Nói tiếp đi, có phải ngươi đã cầu nó để được bước vào con đường tu hành không?"
"Không có, ta đã sớm có thể tu hành rồi." Lục Cảnh vừa nói, vừa bấm tay thi triển một thủ quyết, ném lên một bụi hoa cúc xanh um tươi tốt bên cạnh, và thấy ngay hoa cúc ấy lớn nhanh một đoạn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tiếng cười của lão ngư ông bỗng im bặt, cả người trợn mắt há hốc mồm.
"Ngươi, ngươi sao có thể tu hành, từ khi nào?"
"Một thời gian rồi." Lục Cảnh nói, "Hiện tại chắc trong toàn bộ thư viện, chỉ có Kính Hồ cốc là chưa nhận được tin tức này thôi."
"Có thể, có thể ngươi đã có thể tu hành rồi, tại sao còn phải đến cái đầm kia?" Lão ngư ông khó hiểu hỏi.
"À, vì ở đó có thanh phi kiếm ta muốn."
"Khoan đã." Lão ngư ông cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, "Ngươi muốn thanh phi kiếm đó, tại sao lại đến trói ta?"
"Vì ta đã nói chuyện với thứ ở trong đầm kia, và phát hiện nó không thích ngươi cho lắm, nên ta mới đề nghị với nó dùng ngươi để đổi lấy thanh phi kiếm kia, và nó đã đồng ý." Lục Cảnh thành thật nói.
"Ngươi muốn dùng ta để đổi phi kiếm?" Lão ngư ông sắc mặt thay đổi hẳn, mồ hôi lạnh chảy ra trên cổ, "Nhưng ta...giữa chúng ta có thù hằn gì đâu, ta trước đây chỉ là trêu ngươi, muốn tìm chút niềm vui mà thôi."
"Chuyện này không chỉ liên quan đến ta," Lục Cảnh nói, "người ta vốn ở trong đó yên ổn, ngươi đến chọc phá người ta còn chưa tính, lại còn dụ ta đến quấy rầy người ta, làm người ta rất khó chịu, bây giờ cùng ta đến bồi tội là phải thôi."
"Vậy nên ngươi tìm ta chỉ để ta đến xin lỗi con quỷ kia sao?" Lão ngư ông nghe vậy thì có chút yên tâm, nhưng ông ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Suy nghĩ một chút lại nói, "Chỉ là xin lỗi thôi sao ngươi phải trói ta lại, với cả con quỷ kia có nói ta phải xin lỗi thế nào không?"
"Nó nói muốn giết ngươi."
"... " Lưng lão ngư ông trong nháy mắt đã ướt đẫm mồ hôi, lát sau nói, "ta, chúng ta có thể dừng lại một chút không?"
Nhưng Lục Cảnh không để ý đến lời van nài của ông ta, chỉ tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Thấy sắp đến bờ hồ, lão ngư ông lại nài nỉ, "Ta biết lỗi rồi, xin ngươi thương xót thả ta đi, chỉ cần ngươi thả ta, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi, ta sẽ kể cho ngươi nhiều bí mật trong thư viện."
"Lần này là thật đó, ta thực sự biết những thứ rất tốt đang ở đâu, ta có thể chỉ cho ngươi đi lấy."
Nghe vậy Lục Cảnh cuối cùng cũng dừng bước, sau đó hỏi, "Có phi kiếm không?"
"Có, có, ngươi muốn phi kiếm thì nói sớm đi," Lão ngư ông nói, "ta biết vài nơi có phi kiếm vô chủ."
"Trong vòng 20 dặm quanh đây có không?"
"Có." Lão ngư ông chắc nịch nói.
"Vậy ngươi chỉ phương hướng đi."
"Đông, vùng đông nam có."
Lục Cảnh lấy la bàn ra xem xét, sau đó không nói lời nào, nâng lão ngư ông lên tiếp tục đi về phía bờ hồ.
Lão ngư ông ở phía sau cẩn thận nhắc nhở, "Ngươi, hướng này không đúng."
Lục Cảnh không thèm để ý ông ta.
Nhưng khi đến bờ hồ, thật bất ngờ khi thấy một bóng người sau tảng đá lớn.
"Tiểu hầu gia." Lục Cảnh tiến lên chào hỏi người đó.
Người kia cũng khẽ gật đầu với hắn, sau đó lên tiếng, "Đêm hôm khuya khoắt, các ngươi định đi đâu?"
"Ra ngoài hóng gió chút thôi." Lục Cảnh vừa nói, vừa không dấu vết điểm vào huyệt á của lão ngư ông phía sau.
Lão ngư ông chỉ có thể trơ mắt nhìn, muốn kêu cứu nhưng lại không thể thốt lên lời.
Nhưng sau đó lời của tiểu hầu gia khiến ông ta như nghe được tiên âm.
"Ngươi có thể đi, nhưng người phía sau ngươi phải ở lại," tiểu hầu gia nói, "Hoàng giám viện đã có lệnh, không cho phép ông ta rời khỏi Kính Hồ cốc."
Dừng một chút nàng lại nói, "Huống chi dáng vẻ của hai người các ngươi không giống như đi hóng gió, cho dù ông ta có nói dối, những người trong cốc cũng không mấy hoan nghênh, nhưng ta thân là một tiểu hầu gia, có trách nhiệm bảo vệ tất cả mọi người trong cốc, nếu ngươi thật sự muốn dẫn ông ta đi, thì trước tiên phải đánh bại ta."
"Nhưng ta không muốn động thủ với ngươi," Lục Cảnh nói, "hơn nữa ta có thể đảm bảo, không lâu sau ta sẽ đưa ông ta về nguyên vẹn, không hề tổn hại."
Nếu lão ngư ông lúc này có thể mở miệng, chắc chắn sẽ hô to "đừng tin lời nói dối của tên tiểu tử này!". Là một tông sư nói dối, trình độ này, hắn nói há miệng liền đến, 1000 lần cũng không lặp lại.
Cũng may tiểu hầu gia cũng không dễ bị Lục Cảnh lừa gạt, lắc đầu nói, "Sở dĩ ta được mọi người bầu làm tiểu hầu gia, là vì ta người này rất có trách nhiệm, trong thời gian tại nhiệm, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi dẫn ông ta đi, nên nói nhiều vô ích, cứ động thủ thôi."
Nói xong nàng không chờ Lục Cảnh trả lời, đã cởi roi da hổ bên hông, quất về phía mặt Lục Cảnh.
Lục Cảnh thấy vậy chỉ có thể tiến lên nghênh chiến, vì còn đang mang theo lão ngư ông trên thiền trượng, hắn quyết định ra tay trước, định bắt lấy roi da đang bay tới.
Nhưng tiểu hầu gia không cho hắn cơ hội đó, cổ tay rung lên, roi da hổ trên không trung vẽ một vòng, vòng qua tay Lục Cảnh, bay ra phía sau hắn.
Nhưng vẫn không thể chạm vào lão ngư ông, Lục Cảnh xoay người một cái, lại tránh được.
Tiểu hầu gia thần sắc không đổi, nàng biết rõ nội lực của Lục Cảnh rất mạnh, nên không định cứng đối cứng với hắn, roi da hổ trong tay nàng uyển chuyển như rắn nước.
Một vòng cuốn ngược, mục tiêu vẫn là lão ngư ông sau lưng Lục Cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận