Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 540: Đây là thật ?

Chương 540: Đây là thật?
Nghe Lục Cảnh nói vậy, trong lòng Tuệ Thông vẫn lắc đầu. Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, hễ đắc ý là dễ dàng quên hình ngay. Hai người vừa rồi thoạt nhìn như đang nói chuyện phiếm, nhưng quy tắc trước đó vẫn còn hiệu lực, câu hỏi vừa nãy cũng xem như dò hỏi. Lục Cảnh trả lời mạnh miệng, đương nhiên cũng sẽ bị trừng phạt. Một khi Lục Cảnh bị trừng phạt, với võ công của phương trượng Tuệ Thông, tự nhiên sẽ có thể nắm chắc cơ hội lóe lên rồi biến mất đó, thoát khỏi khốn cảnh ở Trạng Nguyên Lâu.
Tuệ Thông bên này còn đang mong chờ Lục Cảnh thổ huyết, nhưng đợi rất lâu mà cảnh đó vẫn không xảy ra, Lục Cảnh vẫn nhởn nhơ, nhìn không có vẻ gì là bị thương. Tuệ Thông nheo mắt, sao có thể? Chẳng lẽ tên nhóc này vừa rồi nói thật ư? Nhưng hắn mới bao lớn chứ, năm nay còn chưa đến 20 tuổi mà? Chưa đến 20 tuổi đã là nhất lưu cao thủ đã đủ khoa trương rồi, chưa đến 20 tuổi mà đã là thiên hạ đệ nhất thì e là ngay cả trong tiểu thuyết cũng khó mà bịa ra được. Tuệ Thông chỉ cảm thấy lòng chìm xuống.
Mà tin xấu không chỉ có vậy, việc Thu Mặc Ly ra tay như một tín hiệu, cũng đánh thức những người khác từ cơn mộng lớn. Thấy Tuệ Thông muốn bỏ chạy, những người trong lầu đương nhiên cũng không muốn ngồi chờ chết, nên cũng ào ào xông vào vây công hắn. Ngược lại, các tăng nhân Huyền Không Tự lúc này đã giao đấu với người của Vân Thủy Tĩnh Từ Các, lại không cách nào giúp hắn câu giờ được, tên tăng nhân mặt trắng kia càng bị Yến Quân ép xuống đất, còn bị điểm huyệt mấy chỗ, lúc này không thể động đậy, ngay cả nói cũng không nói ra được.
Thế là phương trượng Tuệ Thông biết rõ đại thế đã mất, thở dài một tiếng, dừng động tác trên tay, không giãy giụa nữa. Giờ phút này, chí ít có mười chuôi binh khí kê trên người hắn. Còn Lục Cảnh thấy vậy cũng thu hồi thiền trượng trong tay, lui sang một bên. Có người lo lắng Tuệ Thông lại dùng chiêu gì kiểu ngôn xuất pháp tùy, muốn điểm á huyệt của hắn. Nhưng giây tiếp theo, giọng của Thu Mặc Ly lại vang lên lần nữa, "Đợi một chút." Mọi người tự động tách ra, nhường một lối đi cho vị Các chủ Vân Thủy Tĩnh Từ Các này.
Thu Mặc Ly đi đến trước mặt Tuệ Thông, ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau mới nói, "Ta biết các vị cao tăng Huyền Không Tự là bị người ép buộc..." Tuệ Thông cắt ngang lời Thu Mặc Ly, "Thu Các chủ không cần biện hộ cho chúng tôi, bị uy h·iế·p cũng vậy, không bị uy h·iế·p cũng vậy, chuyện đêm nay chung quy là do chúng tôi làm, và cũng gây ra tổn thất khó mà đánh giá cho các phái chính đạo." Hơn nữa, mấu chốt nhất là, trước khi làm bần tăng đã lường trước sẽ có hậu quả này rồi. Nhưng bần tăng vẫn nhất quyết làm theo ý mình, sự việc thất bại tự nhiên không còn gì để nói.” “Bây giờ người uy h·iế·p các vị đã bị bắt, phương trượng chí ít có thể cho chúng ta biết, hắn dùng gì để uy h·iế·p các vị không?" Thu Mặc Ly hỏi.
Tuệ Thông liếc nhìn tên tăng nhân mặt trắng kia, lắc đầu, "Các ngươi bắt chỉ là một tiểu nhân vật thôi, căn bản không phải chủ mưu sau màn.” "Vậy kẻ chủ mưu sau màn là ai?" Thu Mặc Ly cau mày, "Lẽ nào là những tên Ma đạo?" "Không phải Ma đạo, mà là Vạn Độc Cốc." Không biết có phải vì đền bù cho tai họa mà mình gây ra hay không, phương trượng Tuệ Thông lần này quả thật không giấu giếm nữa. “Vạn Độc Cốc? Chẳng phải người của bọn chúng đã chết sạch từ 5 năm trước rồi sao?" "Không chết sạch, vẫn còn một vài đệ tử ngoại môn sống sót, quan trọng nhất là Đông Môn Vô Sách còn một con gái nhỏ, nàng cũng thoát được một kiếp." “Đông Môn Vi Lan sao, nàng đã mất tích rất nhiều năm, đã nhiều năm như vậy mà chúng ta đều không nhận được tin tức gì về nàng nữa, hơn nữa sau mấy lần điều tra cũng không tìm thấy bóng dáng nàng, phần lớn mọi người đều tin rằng nàng đã c·hế·t rồi.”
"Hiện tại xem ra nàng chưa c·hết, không những không c·hết, mà còn sống rất tốt, đồng thời còn thừa hưởng hết thảy truyền thừa của Vạn Độc Cốc, thậm chí còn xuất sắc hơn cả phụ thân nàng... Nàng đã trở lại, tới tìm chúng ta báo thù." Phương trượng Tuệ Thông vừa nói, mắt liếc qua mặt từng người trong lầu, rồi lại thở dài, "Hôm nay cũng coi như không đi một chuyến vô ích, chí ít bần tăng biết rõ oán niệm của những dư nghiệt Vạn Độc Cốc đó từ đâu mà tới." "Đại sư có từng gặp vị Đông Môn Vi Lan cô nương kia không?" Lục Cảnh bỗng nhiên lại lên tiếng.
"Chưa từng," Tuệ Thông nói, "vẫn luôn có một thuộc hạ của nàng liên lạc với chúng ta, à, chính là người ở trong tay Yến nữ hiệp đó, lần này vào kinh thành để giám sát hành động của chúng ta, hắn còn cạo đầu, giả dạng thành tăng nhân trong chùa.” "Nói cách khác, phương trượng Tuệ Thông, ngươi cũng không thể khẳng định vị Đông Môn Vi Lan cô nương kia còn sống trên đời.” “Vị Đông Môn cô nương đích xác còn sống,” Tuệ Thông nói, “vì người có thể giả trang nhưng độc dược thì không, sau trận chiến 5 năm trước, chúng ta đã hủy hết các phương thuốc độc dược trong Vạn Độc Cốc, mà môn quy của Vạn Độc Cốc lại rất nghiêm khắc, số lượng độc dược trong tay đám đệ tử ngoại môn có hạn, hơn nữa rất khó tiếp cận những loại độc dược lợi hại."
Nếu trên đời này có người còn cất giữ những phương thuốc độc đáng sợ nhất của Vạn Độc Cốc, thì chỉ có cô nương Đông Môn Vi Lan. Câu nói của Tuệ Thông này quả thực khiến người ta khó mà phản bác, nhưng Lục Cảnh biết rõ dạo này Đông Môn Vi Lan vẫn luôn ở trong Kính Hồ Cốc, theo quy củ của Kính Hồ Cốc, nàng không thể rời khỏi. Vậy thì những độc dược kia làm sao lại lưu truyền ra ngoài? Đông Môn Vi Lan có hiểu rõ tình hình này không? Bây giờ ai đang lấy danh nghĩa Vạn Độc Cốc mà hành sự? Nghĩ đến đây, sắc mặt Lục Cảnh chợt biến đổi, nói với Yến Quân: “Nhanh, banh miệng hắn ra.”
Thật ra, không đợi Lục Cảnh lên tiếng, khi nghe đến chuyện liên quan tới Vạn Độc Cốc, trong lòng Yến Quân đã sinh cảnh giác, lo tên tăng nhân mặt trắng kia sẽ tự vẫn bằng độc dược sau khi bị bắt, liền đưa tay tháo cằm của hắn xuống. Chỉ là không ngờ vẫn chậm một bước, ngay khi Tuệ Thông vừa nói chuyện thì trên mặt tên tăng nhân mặt trắng kia đã hiện lên một mảng màu xanh biếc quỷ dị, như thể có những cành cây đang mở rộng ra dưới da hắn. Dược tính của loại độc dược này rất mạnh, chỉ trong chốc lát, cả người hắn trên dưới bao gồm tay chân đều biến sắc.
Nhưng tên tăng nhân mặt trắng vẫn dùng giọng khàn khàn đầy oán độc nói: "Nàng sẽ tìm đến các ngươi... Các ngươi, còn cả thân nhân bạn bè của các ngươi, không một ai chạy thoát." Vừa nói xong chữ cuối cùng cũng là lúc hắn trút hơi thở cuối cùng. Nhìn cặp mắt trợn trừng không thể nhắm của hắn, không ít người ở đây không kìm được mà rùng mình một cái. Còn những người kiến thức rộng rãi, thì liếc mắt là đã nhận ra loại độc mà tên tăng nhân mặt trắng kia trúng độc chết, liền thốt lên: “Xuân nha! Đây là xuân nha của Vạn Độc Cốc! Nhưng loại độc dược này chẳng phải đã tuyệt tích rồi sao?!”
Vẻ mặt Thu Mặc Ly cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng, nàng đột nhiên nhìn về phía Tuệ Thông và các tăng nhân Huyền Không Tự khác. Cũng may, lúc này bọn họ ngược lại không có gì bất thường. Tuệ Thông nói: "Trong cơ thể chúng ta không có độc dược, nếu như bọn họ chỉ dùng tính mạng của chúng ta để uy h·iế·p, vậy thì chút giác ngộ này chúng ta vẫn có, đêm nay căn bản sẽ không đến Trạng Nguyên Lâu dự tiệc." "Vậy hắn đã nắm được nhược điểm gì của các vị?" "Ta không thể nói," Tuệ Thông lắc đầu, "Ta chỉ có thể nói cho các ngươi. Nếu chúng ta không đến, c·hết không chỉ một hai người, mà cũng không chỉ một hai trăm người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận