Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 384: Kim bài bồi luyện

Từ tàng thư lâu đi ra, Lục Cảnh ngẩng đầu nhìn sắc trời, phát hiện đã là lúc hoàng hôn, một ngày này cũng sắp qua. Trước đây vì có Hàn Sơn Khách hứa độc đan, dù nhanh đến nhị cung, Lục Cảnh trong lòng thật ra không quá sốt ruột, nhưng hiện tại hắn lại trở về trạng thái đếm từng ngày như trước ở Ổ Giang thành. Các tu sĩ khác khi thấy sắp đột phá đều mừng rỡ điên cuồng, hận không thể một lần xong ngay, sớm ngày tiến thêm một bước, nhưng Lục Cảnh lại chỉ mong ngày này đến muộn một chút, cho hắn thêm chút thời gian. Cũng may các kế hoạch dự bị trước đó của hắn hiện tại đều đã lần lượt được triển khai. So với lần đầu gặp chuyện này hoảng loạn bất lực, bây giờ Lục Cảnh có thể nói là đã chuẩn bị kỹ càng, dù kế hoạch A xảy ra biến cố lớn, vẫn có các kế hoạch B, C liên tiếp có thể dùng. Nhưng mà kế hoạch dự bị cuối cùng cũng chỉ là kế hoạch dự bị, dù thành công cũng chỉ là trị phần ngọn mà không trị được gốc. Nếu có lựa chọn, Lục Cảnh đương nhiên vẫn muốn thuận lợi lấy được độc đan, ngăn chặn hoàn toàn việc bí lực bành trướng. Chỉ là hiện tại xem ra, việc này đã thành hy vọng xa vời. Tuy nhiên, sau khi chuyện đã qua lâu như vậy, Lục Cảnh cũng chấp nhận được bảy tám phần, chỉnh đốn lại tâm tình rồi lại tiếp tục bận rộn. Dù sao hiện tại hắn còn có không ít bạn bè có thể dựa vào. Lục Cảnh sau đó lần lượt đi tìm Hạ Hòe, Dương Đào, Ôn Tiểu Xuyến, nghĩ một chút rồi cuối cùng đến chỗ của Yến Quân. Yến Quân lẳng lặng nghe Lục Cảnh nói ý định của hắn, không có bất kỳ lời thừa nào, chỉ nói một chữ “Được” rồi liền đóng cửa phòng, ở bên trong tiếp tục tu luyện bí lực. Thực tế là từ khi tin tức Lục Cảnh bước vào con đường tu hành dần lan ra, rất nhiều người cũng bắt đầu cảm thấy áp lực. Dù sao Lục Cảnh trước kia khi chưa có bí lực đã giành được vị trí thứ nhất ở giải đấu nhỏ, hiện tại hắn tu hành được, vậy sau này, vị trí quán quân giải đấu nhỏ chẳng phải bị tên này chiếm đoạt? Để tránh chuyện tăm tối này xảy ra, những người khác cũng đang gấp bội cố gắng, đuổi theo bước chân của một người nào đó. Mà điều này cũng là chuyện Hoàng giám viện, Tô đề học đám người mong muốn nhìn thấy. Không biết nếu đệ tử khác biết Lục Cảnh sắp mở nhị cung, còn có giữ được sự nhiệt tình theo đuổi này không, hay sẽ giống Thần Hán Khanh vì bị đả kích quá lớn mà mất hết tinh thần, chỉ muốn về nhà chăm chỉ làm ruộng. Còn về phần Lục Cảnh, người không muốn trở thành tu sĩ nhị cung thì hiện tại cũng đang vô cùng chăm chỉ luyện tập. Sau khi sắp xếp xong việc ở tàng thư lâu, Lục Cảnh gọi a Hoa, một người một khỉ đi ra sau núi, tìm chỗ yên tĩnh không người, bắt đầu chính thức tu luyện bộ trận pháp nhận được từ chỗ Diệp Cung Mi. Lục Cảnh trước đó đã học qua một chút kiến thức cơ bản về trận pháp ở lớp. So với pháp thuật, trận pháp và phù lục giống như những app đã viết xong chương trình, sử dụng dễ hơn so với gõ ký hiệu trực tiếp. Độ khó của chúng tập trung hơn ở giai đoạn chế tạo app. Nhưng điều này chỉ giới hạn ở những trận pháp, phù lục thả ra hay ném ra rồi không cần quan tâm nữa. Ví dụ Lục Cảnh tự mình có thể miễn cưỡng bố trí ra huyễn trận cấp thấp, có thể mê hoặc một số phi cầm tẩu thú không có linh trí, để chúng cách xa ruộng của hắn một chút, còn có khảo thí phù để kiểm tra cấp bậc bí đỉnh lúc trước hắn đã dùng. Ừm, còn cả việc sử dụng phù bảo cũng rất đơn giản, nhưng đây là một trường hợp đặc biệt. Còn các loại trận pháp cao cấp hay phù lục lợi hại, sau khi ném ra ngoài vẫn cần phải điều khiển. Bộ ngự thú đại trận này Lục Cảnh có trong tay, theo lời Diệp Cung Mi, có chín chín tám mươi mốt loại biến hóa, đủ để đối phó với mọi tình huống có thể xảy ra. Để các hung thú mắc kẹt bên trong không thể thoát ra, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu nghe theo, ngoan ngoãn đầu hàng. Kết quả sau khi bố trí xong trận pháp, Lục Cảnh vừa thử thì a Hoa vừa làm động tác đầu tiên, hắn đã phải quay về lật sách hướng dẫn. Sau khi luyện một canh giờ, Lục Cảnh mới nhận ra sơ sơ nên sử dụng loại biến hóa nào trong tình huống nào. Nhưng khi động tác của a Hoa phức tạp lên, không còn chỉ là lao ngang lao dọc nữa, thì Lục Cảnh lại hết cách, đặc biệt là khi cần kết hợp mấy loại biến hóa, Lục Cảnh càng thêm lúng túng, loạn cả lên. Hệt như người mới tiếp xúc game đối kháng, thấy tay cầm liên tục chuyển động mạnh, nhưng chiêu gì được tung ra thì hoàn toàn dựa vào ngẫu nhiên. Ngự thú đại trận dưới sự điều khiển của hắn đương nhiên cũng có hàng ngàn lỗ hổng. May mà Lục Cảnh đã sớm chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, hắn cũng không phải chuyên tu trận pháp, trước đây căn bản chưa hề tiếp xúc mấy với trận pháp, vừa vào liền nhận ngự thú đại trận cấp bậc tối cao thế này, mà còn chơi lên được thì mới là lạ. Tuy nhiên không sao cả, không phải chỉ là tăng độ thuần thục thôi sao, Lục Cảnh giỏi nhất chính là làm việc này. A Hoa tập luyện với Lục Cảnh một lúc, nỗi sợ hãi ban đầu dần tan biến hết, cảm thấy người trước mắt cũng chỉ có vậy. Đánh khỉ thì rất lợi hại, nhưng mà chơi trận pháp thì quá tệ, không nói đến so với sư tổ như Diệp Cung Mi, ngay cả với trình độ của hắn, a Hoa thấy mình cũng làm được. Dĩ nhiên, vì có lời dặn dò của Diệp Cung Mi trước đó, nó không dám qua loa, vẫn ra dáng làm đối tượng luyện tập cho Lục Cảnh, nhưng toàn bộ con khỉ đều đã thả lỏng, bắt đầu thấy việc này cũng không tệ. Thậm chí còn đang nghĩ đến lát nữa tan làm, sẽ đi đâu tìm tên xui xẻo nào để cướp vũ khí của hắn về nghịch hai ngày. Nhưng một lúc sau, a Hoa cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Sao tên kia điều khiển ngự thú đại trận lâu vậy rồi mà không hề có vẻ mệt mỏi chút nào? Dù trình độ vẫn còn gà mờ, nhưng bí lực lại rất dồi dào. Trong lòng a Hoa không khỏi thấp thỏm. Ảo giác thôi, nhất định là ảo giác! Sao tên này có thể trâu bò thế được, lát nữa chắc hắn cũng gục thôi, đến lúc đó mình có thể giành lại tự do, muốn làm gì thì làm! Nhưng nửa canh giờ trôi qua, Lục Cảnh không hề có ý muốn dừng tay, mà a Hoa cũng vẫn chỉ có thể nhảy tới nhảy lui trong ngự thú đại trận, đóng vai chuột bạch không ngừng nghỉ. Nó nhíu mày, bắt đầu thấy có vẻ sự việc không hề đơn giản. Lại thêm nửa canh giờ, ngự thú đại trận liên tục biến đổi, Lục Cảnh điều khiển trận pháp trông đã thuần thục hơn một chút so với trước đó, còn a Hoa cảm thấy chân của mình đã hơi run, bắp chân cũng bắt đầu đau nhức. Sao tên này còn chưa kết thúc vậy? Có vẻ như mình cũng chỉ có thể kiên trì thôi. A Hoa cắn răng, nó đã thua một trận khi giao đấu, chạy đường dài thì không thể thua thêm nữa. Thế là lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, a Hoa cảm thấy ý thức của mình cũng đã mơ hồ, mà người đối diện cuối cùng cũng dừng động tác trong tay. Xong rồi à, a Hoa thở phào nhẹ nhõm trong lòng, người thắng cuối cùng quả nhiên vẫn là nó sao? Kết quả nó nghe thấy Lục Cảnh hô lên với nó, "Này, ngươi đừng chỉ chạy không, tấn công vào đại trận đi chứ, nếu không thì ta làm sao tiêu hao. . . không đúng là luyện tập các biến hóa khác được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận