Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 400: Thuần ái chiến sĩ không thể thua

Chương 400: Chiến sĩ thuần ái không thể thua
Tình huống như thế nào?
Lục Cảnh liếc nhìn người bên cạnh, tốt, Phong Nhị Nương vẫn đứng ở đó, cũng không có động tác gì thừa thãi.
Vậy nên người vừa nãy dựa vào sau lưng hắn là cô nương dẫn đường bằng t·h·ị·t.
Phỏng đoán là do vừa rồi nghe thấy tiếng k·h·ó·c của nữ t·ử khiến nàng nhớ lại chuyện cũ từng xảy ra với mình, dẫn đến việc bây giờ nàng trực tiếp bị dọa t·ê l·iệt.
Mềm oặt dựa vào lưng Lục Cảnh, cả người vẫn không ngừng run rẩy.
Lục Cảnh cố giúp nàng đứng lên, đáng tiếc đỡ mấy lần đều không thành c·ô·ng.
Thế là về sau Lục Cảnh chỉ có thể cắn răng cõng nàng lên.
Bình tĩnh mà nói, cô nương dẫn đường bằng t·h·ị·t cũng không tính nặng, Lục Cảnh đoán chừng nàng chỉ tầm 80 cân, rất nhỏ nhắn, thậm chí có thể dùng từ yếu đuối để hình dung.
Nhưng vấn đề là nếu nói đến yếu đuối thì hiện tại Lục Cảnh cũng không hơn bao nhiêu.
Hơn nữa hắn vừa mới t·r·ải qua một trận c·h·é·m g·iế·t t·à·n k·h·ốc, tự tay đ·â·m 4 tên địch mạnh, sau đó chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu đã phải lập tức chạy về thành, thể lực cũng đã gần như cạn kiệt.
Cho nên cô nương dẫn đường bằng t·h·ị·t giống như là cọng rơm cuối cùng đè c·h·ết con lạc đà vậy.
Lục Cảnh r·u·n r·ẩ·y đi vài bước, sau đó sắc mặt liền trở nên xanh xám, may mà Phong Nhị Nương kịp thời đưa tay ra giúp đỡ, nói với hắn: "Để ta."
Lục Cảnh biết rõ bây giờ không phải lúc để làm anh hùng, nghe vậy cũng không khách khí, vội vàng giao cô nương dẫn đường bằng t·h·ị·t đang cõng trên lưng cho Phong Nhị Nương.
Sau đó liền thấy trên mặt Phong Nhị Nương lộ ra một tia vẻ kính nể.
Lục Cảnh bị nàng nhìn có chút khó hiểu, không biết cái thân thể tàn phế tam đẳng của mình bây giờ có gì đáng để kính nể.
Mà Phong Nhị Nương cũng không có ý định nói rõ tỉ mỉ.
Nàng chỉ cảm thấy Lục Cảnh đã thành ra bộ dạng này mà vẫn không chịu bỏ rơi một người đồng bạn nào, có thể thấy người này rất đáng để kết giao.
Đáng tiếc nàng lại một lần hiểu lầm người nào đó, Lục Cảnh đây là không muốn vứt bỏ sao? Hắn là không thể vứt bỏ, nếu không thì hắn sẽ không biết người phụ nữ mình yêu thích rốt cuộc có hình dạng như thế nào.
Đừng đến khi mệt gần c·hết, cuối cùng lại p·h·át hiện mình cứu nhầm người, vậy thì to chuyện.
Sau khi đổi thành người khác cõng cô nương dẫn đường bằng t·h·ị·t, hai người tiếp tục đi về phía sân sau.
Kết quả đi chưa được bao lâu, từ xa đã nhìn thấy một tráng hán cao lớn tám thước, đang động tay động chân với một người phụ nữ, hơn nữa nhìn quần áo của người phụ nữ kia không chỉnh tề, hiện tại đã bị người kia chiếm không ít t·i·ện nghi.
Lục Cảnh thấy vậy sắc mặt không khỏi biến đổi, thầm nghĩ chẳng lẽ mình cái chiến sĩ thuần ái lại đến chậm một bước rồi sao?
Thế là hắn vội quay đầu nhìn cô nương dẫn đường bằng t·h·ị·t, nàng ta lộ ra vẻ sợ hãi trong mắt, khi thấy tráng hán kia thì run càng dữ dội hơn.
Bất quá nhìn có vẻ cũng không quá đau buồn, dọc theo con đường này Lục Cảnh cũng đã tìm cách moi không ít chuyện từ m·iệ·ng nàng, biết rằng nàng không chỉ quen biết mình, mà còn có quan hệ không tệ với nữ chính.
Nếu như người phụ nữ đang khóc thút thít kia là nữ chính thì nàng không nên chỉ có phản ứng như hiện tại, nghĩ thông suốt điểm này, Lục Cảnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mà Phong Nhị Nương bên cạnh thấy cảnh này không khỏi cảm thấy một trận khó chịu.
Hướng Lục Cảnh ra hiệu, hai người thừa dịp tráng hán kia đang quay lưng lại và còn đang vui vẻ, rón rén tiến về phía ngọn núi giả không xa kia, Phong Nhị Nương dự định đến núi giả sẽ hạ trường cung, một mũi tên sẽ kết liễu tính m·ạ·ng của tráng hán kia.
Thật không ngờ tráng hán kia dù không thấy được bọn họ, nhưng người phụ nữ bị hắn khinh bạc lại nhìn thấy, lập tức lớn tiếng kêu lên.
Thế là tráng hán kia cũng phát giác có chuyện bất thường, quay người nhìn thấy Lục Cảnh và Phong Nhị Nương đang cố gắng tiếp cận.
Nói về chuyện này cũng không thể trách mỗi người phụ nữ kia.
Dù sao Lục Cảnh và Phong Nhị Nương hiện tại vẫn đang mặc bộ khôi giáp khởi thủ của man t·ử, mà Phong Nhị Nương còn đang cõng theo một chiến lợi phẩm khác.
Việc người phụ nữ kia sợ hãi kêu lên cũng là điều rất bình thường, chỉ là vì thế mà kế hoạch trước đó của Phong Nhị Nương đã bị phá sản.
Tráng hán kia thấy bọn họ thì đầu tiên là ngẩn người, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Tiếp đó nhìn thấy Lục Cảnh, vẻ nghi hoặc trong mắt càng nồng đậm hơn.
Về phần tại sao lại là Lục Cảnh mà không phải Phong Nhị Nương, là bởi vì trên thảo nguyên cũng có nữ chiến sĩ, nhưng dù là nam hay nữ thì đều không ai có thân hình gầy gò như vậy.
Với thân hình của nam nhân như thế này, trừ khi là Phật sống chuyển thế hoặc là con cháu của đại nhân vật nào đó, nếu không thì căn bản không có khả năng sống sót trên đại thảo nguyên t·à·n k·h·ốc.
Tuy nhiên vì lý do an toàn, hắn vẫn trước hướng về phía hai người hô một câu.
Nhưng vì Liệp Ưng không có ở đây, nên cả Lục Cảnh và Phong Nhị Nương đều không hiểu hắn đang hô cái gì.
Ngay sau đó chỉ thấy người đàn ông vội vàng mặc quần vào, tiếp đó cầm lấy đao đang đeo bên hông.
Ở một bên khác, Phong Nhị Nương cũng đã đặt cô nương dẫn đường bằng t·h·ị·t xuống, cởi thanh cung c·ứ·n·g của mình, giương cung cài tên.
Động tác của nàng đã rất nhanh, không ngờ tráng hán kia lại thể hiện tốc độ không hề tương xứng với hình thể, chỉ trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Phong Nhị Nương. Vung đao định c·h·é·m đ·ứt trường cung trên tay Phong Nhị Nương.
Nhưng ngay sau đó, một bóng người lại nhanh hơn một bước, đứng chắn trước mặt hắn.
Lục Cảnh vung một đao về phía bụng dưới của tráng hán kia, nhưng hắn đã nhanh nhẹn né tránh được.
Lục Cảnh nhìn động tác né tránh của hắn thì liền biết có phiền phức, tên này lại là hệ nhanh nhẹn, hơn nữa còn có cái đầu to lớn như vậy.
Điều này cũng có nghĩa việc hắn muốn dùng chiêu thức để áp chế đối phương sẽ trở nên càng khó khăn hơn, dù sao trong t·h·iên hạ võ c·ô·ng, chỉ có nhanh mới không bị đánh bại.
Chỉ cần ngươi đủ nhanh thì ngay cả thời gian cũng đuổi không kịp ngươi, đừng nói gì đến binh khí của đối phương.
Vừa nghĩ vậy thì Lục Cảnh chỉ thấy tráng hán kia xoay người đã lại áp sát đến.
Lục Cảnh thấy thế vội vàng quay đao, đổi sang gạt cổ tay của hắn, thành công ngăn cản việc mình bị đ·â·m trúng, theo lý thì lúc này hắn chỉ cần đỡ thêm được một biến chiêu nữa, sau đó hất nhẹ vào nách của đối phương thì đã có thể giành lại thế chủ động.
Nhưng mà cái thân thể này hoàn thành việc biến chiêu dọc đường đã là rất không dễ dàng rồi, nếu lại biến nữa thì thật sự là làm khó hắn.
Cho nên Lục Cảnh chỉ có thể trơ mắt nhìn tráng hán kia tận dụng tốc độ phản ứng cùng sự nhanh nhẹn của hắn áp sát lại, lần này hắn không rút đao ra mà đổi thành dùng một tay đ·ậ·p về phía mũi của Lục Cảnh.
Nếu như bị nện trúng thì Lục Cảnh có thể sẽ phải nhập vai xuân quang xán lạn của Trư Bát Giới.
May mà lúc này Phong Nhị Nương cũng đã một lần nữa nhắm trúng tráng hán kia, một mũi tên bắn ra!
Lục Cảnh nghe được bên tai truyền đến một tiếng vèo, tiếp theo thì cảm thấy có vật gì đó s·á·t mặt của mình bay qua.
Tuy tráng hán kia đang đ·ộ·n·g tay với Lục Cảnh, nhưng vẫn luôn giữ một phần tâm thần hướng về Phong Nhị Nương, thấy nàng thả tay ra thì theo bản năng cúi thấp người, và lại một lần nữa tránh được mũi tên tất trúng này.
Có điều ngay sau đó cằm của hắn lại hứng chịu một đòn nặng nề, Lục Cảnh đang ở bên cạnh sao có thể lãng phí cơ hội khó có được này, nhân lúc tráng hán né mũi tên thì trực tiếp nhấc đầu gối lên, đá vào cằm của hắn.
Người bình thường bị như vậy thì cơ bản sẽ phải ngất đi, nhưng thân thể của tráng hán kia cũng rất tốt, chỉ là đầu hơi choáng, đi hai bước như rùa bò, rồi rất nhanh lại tỉnh táo trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận