Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 142: Đứt cổ tay

Chương 142: Đứt cổ tay
Lục Cảnh đang nghe tiếng bước chân phía sau cũng không hề rời đi, chỉ là tạm thời nhảy lên một bên tường viện, đem mình ẩn thân tại sau tường trong bóng tối. Hắn hẹn Tàm Nương gặp mặt ở nơi tương đối vắng vẻ, nhất là hiện tại đã vào đêm, người bình thường cơ bản sẽ không tới nơi này đi lại lung tung, cho nên người đến tìm hai người bọn họ xác suất rất cao. Chính xác hơn mà nói, hẳn là tìm đến Tàm Nương, bởi vì Lục Cảnh đến đây đã cẩn thận lưu ý bốn phía, cũng không phát hiện ra người nào khả nghi. Cũng không phải nói Tàm Nương kém cảnh giác, chủ yếu là so với Lục Cảnh, dù sao nàng cũng chỉ là người bình thường, nếu thật sự có cao thủ theo dõi nàng từ phía sau, nàng dù đã đánh lên mười hai phần tinh thần cũng khó phát giác. Đương nhiên, còn một khả năng là người đến là đồng bọn của nàng, muốn giúp nàng giải quyết phiền phức. Nếu như là khả năng thứ hai thì Lục Cảnh cũng lười ra tay, dù sao tiền đã đến tay, trực tiếp phủi mông rời đi là được, còn nếu là người đến theo khả năng đầu tiên kia thì tám phần là người của sòng bạc.
Lục Cảnh hồi còn ở Ổ Giang thành đã coi như không đánh không quen với đường chủ Hoàng của Tam Hổ đường, sau này quan hệ giữa hai bên cũng không tệ, Hoàng đường chủ làm ăn bằng sòng bạc, cho đến nay thì Tam Hổ đường đã gần như lũng đoạn hết thảy các sòng bạc ở Ổ Giang thành, lúc hai người trò chuyện phiếm Lục Cảnh cũng đã từng nghe hắn kể không ít mánh khóe kinh doanh sòng bạc. Cho nên hắn biết rõ, bất luận một ông chủ sòng bạc nào thì thế lực phía sau cũng không đơn giản, huống chi đây còn là sòng bạc trong kinh thành, trên cơ bản từ vương tôn quý tộc trở lên, xuống tới tam giáo cửu lưu đều sẽ có liên hệ. Nhân mạch, tài lực, vũ lực, tầm nhìn thiếu một thứ cũng rất khó đứng vững được.
Mà theo lời của Hoàng đường chủ, mở sòng bạc mỗi ngày chính là phải đối mặt với đủ loại phiền phức, thủ đoạn giải quyết của mỗi một ông chủ sòng bạc cũng khác nhau. Cho nên thấy tình cảnh trước mắt, sòng bạc Trịch Kim các này xem ra chọn dùng thủ đoạn thô bạo, đơn giản nhất để giải quyết phiền phức do Tàm Nương mang tới. Gã đàn ông ăn mặc như phú thương thấy trong ngõ nhỏ đột nhiên lại xuất hiện một người, trong lòng cũng giật mình, nghe Lục Cảnh lên tiếng, lại càng vô ý thức phản bác:
“Sòng bạc gì mà sòng bạc, ta chỉ là muốn đòi lại tiền vốn từ con đàn bà gian lận kia mà thôi.”
Tuy rằng chuyện các sòng bạc đen ra tay giết con dê béo khá thường thấy, nhưng cơ bản các sòng bạc có tên tuổi, làm ăn đứng đắn thì ít khi đích thân xuống tay đánh cược cùng người chơi. Huống chi còn là thua tiền rồi đuổi theo đòi, đó là điều tối kỵ, nếu để tiếng xấu đồn ra thì công việc làm ăn lập tức bị ảnh hưởng, cho nên gã đàn ông ăn mặc phú thương kia không cần nghĩ ngợi lập tức phủ nhận quan hệ của mình và sòng bạc.
“Ngươi nói nàng gian lận, nhưng có bằng chứng?” Lục Cảnh hỏi.
“Nàng… Đêm nay một mình nàng thắng nhiều tiền như thế, nhất định là có vấn đề.” Gã đàn ông ăn mặc như phú thương kia tự nhiên không đưa ra được bằng chứng nào, bằng không thì gã cũng không cần đuổi theo ra đây, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc hắn ngụy biện.
Còn Lục Cảnh thì không cãi cọ với hắn, nói thẳng: "Ta có bạn cũng mở sòng bạc, quy củ trong ngành ta cũng rõ ràng, nếu sòng bạc không có cách nào xác định con bạc có gian lận hay không, thì nhiều nhất khi đối phương thắng đến một mức độ nhất định thì sẽ khách khí mời đối phương đi ra, đồng thời không cho đối phương lui tới đánh bạc nữa, chứ không có lý nào đuổi theo lấy tiền lại, chứ đừng nói chi là còn muốn đánh người.”
“Ta đã nói, ta không phải là người của sòng bạc, ngươi nói những quy tắc đó ta không hiểu.” Gã đàn ông có vẻ ngoài là phú thương kia mắt láo liên nói, đồng thời tay âm thầm luồn vào trong ngực.
Lục Cảnh chỉ lạnh lùng nhìn hắn, cũng không hề ngăn cản. Gã đàn ông có vẻ ngoài là phú thương kia ngửi thấy một tia khí tức nguy hiểm, hắn biết rõ người trước mắt này không dễ đối phó, riêng về khinh công, Lục Cảnh có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, thì tự xét hắn làm không được điểm này. Nếu có thể, hắn cũng không muốn động thủ với Lục Cảnh. Nhưng tối nay hắn đã làm hỏng chuyện, không những không thể hỏi ra được phương pháp gian lận của Tàm Nương, để mà đòi lại tiền đã thua, lại còn bị người ta phát hiện thân phận thật.
Không ai hiểu rõ hơn hắn cái loại người đứng sau ông chủ Trịch Kim các, bốn chữ tâm ngoan thủ lạt thậm chí không đủ để hình dung hắn, người này không những ác độc với địch nhân, mà đối với thủ hạ của mình cũng vậy. Ngay nửa tháng trước, gã đàn ông ăn mặc phú thương kia còn tận mắt nhìn thấy một người làm đầu hồ vì không giữ mình trong sạch mà bị lão bản cột đá vào người rồi dìm sông.
Nếu chuyện này để ông chủ biết, thì hắn chắc chắn đừng hòng có quả ngọt để mà ăn. Cho nên hắn không thể không đi một ván cược liều lĩnh, nếu có thể nhân lúc bất ngờ dùng dao găm kết liễu đối phương thì một mình Tàm Nương còn lại sẽ dễ đối phó, mà sau khi thành công hắn có thể thừa dịp đêm tối đem hai xác chết này kéo ra ngoại thành mà lặng lẽ chôn vùi. Rồi cầu mong quan phủ không tra được tới hắn, thì cửa ải này xem như là vượt qua. Gã đàn ông ăn mặc phú thương vừa tính toán trong lòng, vừa vờ như không có chuyện gì đi tới gần Lục Cảnh.
Thấy khoảng cách hai người chỉ còn nửa bước, Tàm Nương thấy không ổn, lên tiếng nhắc nhở, “Cẩn thận!”
Nhưng nàng vừa dứt lời thì gã đàn ông ăn mặc như phú thương kia đã rút dao găm ra, bổ nhào về phía Lục Cảnh, nhưng Lục Cảnh vẫn đứng im không nhúc nhích, mãi đến khi dao găm đâm đến trước mặt hắn mới nhẹ nhàng phất tay, như đang đuổi một con ruồi một cách tùy tiện. Mà gã đàn ông ăn mặc phú thương thì cảm thấy cổ tay nhói lên một hồi, xương cốt nơi bị Lục Cảnh quét trúng đã gãy ra một cách dễ dàng, hoàn toàn không còn cách nào cầm dao găm trong tay! Để con dao găm “ầm” một tiếng rơi xuống đất. Hắn cũng ngã mông xuống đất, đau đến mức mặt mũi tái mét một vùng. Mà Tàm Nương mới hô xong câu cẩn thận thì cuộc chiến đã kết thúc.
Lục Cảnh không nhìn thêm gã đàn ông ăn mặc như phú thương dưới đất kia, mà quay đầu nói với Tàm Nương, “Đi, ngươi đi mau đi, nhớ kỹ những lời ta nói trước đó, đừng đến cái sòng bạc này nữa, tốt nhất trong khoảng thời gian này cũng đừng đi sòng bạc nào khác." “Thiên thuật của ngươi không tệ, nhưng kinh nghiệm giang hồ thì quá kém, khi nãy trong sòng bạc biểu hiện quá kiêu ngạo, thắng tiền không phải như vậy… Người trong sòng bạc chỉ cần không phải là người mù thì chắc chắn sẽ nghi ngờ ngươi, hơn nữa ngươi lại không có chút võ công nào, thành thật mà nói, nếu ngươi còn cứ đánh bạc như thế thì những chuyện tương tự chắc chắn sẽ xảy ra, đến lúc đó không dễ mà gặp may đâu.”
Tàm Nương nghe Lục Cảnh nói vậy không những không buồn mà ngược lại một đôi mắt đẹp lại sáng lên, "Nô không biết võ công cũng không sao, ngươi biết là được mà, hay là chúng ta hợp tác đi, nô phụ trách đi đánh bạc ở sòng bạc, ngươi phụ trách bảo vệ nô, chúng ta nói không chừng có thể kiếm được vài chuyến ở tất cả các sòng bạc trong kinh sư! Tiền kiếm được chúng ta chia đôi."
Lục Cảnh lắc đầu, "Nào có đơn giản như vậy, ngươi không khỏi nghĩ những ông chủ sòng bạc kia quá ngu đi, thiên thuật của ngươi còn chưa đạt tới mức không có sơ hở, nếu không hồi nãy cũng không bị ta phát hiện rồi, hơn nữa ta còn có chính sự muốn làm, làm gì có thời gian mỗi ngày đi theo ngươi đánh bạc." Tàm Nương nghe vậy thì có chút thất vọng, đồng thời cũng không hiểu lắm, Lục Cảnh đã tới sòng bạc thì chắc cũng là người thích đánh bạc, hơn nữa lại tham tài, nếu không cũng đã không cướp bạc của nàng. Bây giờ khó lắm mới có con đường kiếm tiền tốt đặt trước mắt mà hắn lại dường như không có hứng thú. Làm cho Tàm Nương nhất thời có chút đoán không ra trong lòng Lục Cảnh rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Chỉ là sau đó nàng vẫn cảm ơn Lục Cảnh đã có ơn cứu mạng, tiếp đó liếc nhìn gã đàn ông có vẻ ngoài là phú thương bên cạnh rồi lại nhỏ giọng nói, “Không biết công tử có thể cho nô gia mượn một bước để nói chuyện không?”
“Không cần, có gì cứ nói thẳng đi.”
“À… Nô là muốn hỏi tên công tử là gì, cùng chỗ ở trong thành là ở đâu?"
"A, ta tên Phùng Cửu Lang, còn về chỗ ở, bởi vì ta mới từ phía Bắc vào kinh thành, cho nên tạm thời chưa có." Lục Cảnh nói.
"Phùng Cửu Lang." Tàm Nương ở trong lòng niệm thầm hai lần cái tên này, đem ghi nhớ chắc chắn, sau đó hướng Lục Cảnh cúi chào. “Phùng công tử đại ân, Tàm Nương ghi nhớ trong lòng, ngày khác tất có tương báo, mong công tử chớ quên nô gia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận