Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 85: Hoàng thành ti

Chương 85: Hoàng Thành ti
Lục Cảnh tuy rằng thắng được trận chiến này, nhưng một tên tiểu Ất lại đã chết bởi AOE, khiến cho chuyện điều chế thuốc lại gặp thêm khó khăn trắc trở. May mà trước khi chết, tiểu Ất đã thẳng thắn với Lục Cảnh rằng hắn còn giữ một tờ đơn thuốc. Mà trên người hắn tất nhiên không tìm thấy, thì khả năng rất lớn là nó đang giấu ở chỗ ở của hắn. Vì vậy, Lục Cảnh liền chuẩn bị đến nhà tiểu Ất để tìm. Nhưng trước đó, vẫn còn một chuyện quan trọng cần làm. Đã vất vả xử lý một con boss, thi thể đương nhiên không thể bỏ qua. Lục Cảnh đi trước đến bụi hoa nhặt lên con tiêu ngọc, nhìn thứ này đã thấy giá trị không nhỏ, được điêu khắc từ bạch ngọc, trong suốt lấp lánh, toàn thân không chút tạp chất, cầm trong tay còn thấy từng tia ấm áp, thật có chút thần kỳ. Sau đó, Lục Cảnh lại lục soát y phục của nam nhân áo trắng, từ đó tìm được một quyển sách nhỏ. Lục Cảnh lúc đầu tưởng rằng nam nhân áo trắng kia trước đó thi triển âm công, kích động mở ra, kết quả phát hiện bên trong không có công pháp hay khẩu quyết, chỉ là một quyển tùy bút linh tinh, không khỏi có chút thất vọng. Hắn lúc này đang vội đi lấy đơn thuốc Trụy Nhập Phàm Trần, cũng không kịp xem kỹ, liền nhét vội quyển sách nhỏ vào người. Tiếp đó đưa tay sờ soạng tiếp, lại sờ thấy một cái chìa khóa có hình dạng cổ quái... Chỗ tay cầm của chìa khóa được mài thành hình một con quái vật đầu trâu mình sư tử, nhìn khá tà dị. Lục Cảnh không biết chìa khóa này dùng để mở khóa gì, nên chỉ có thể tạm thời cất đi. Sau đó... thì lại không mò được một đồng tiền nào cả. Không thể nào, cao thủ lợi hại như vậy mà lại nghèo thế sao? Lục Cảnh có chút khó tin, nhưng nghĩ lại thì từ lúc đám người tiểu Ất thất thủ bị bắt cũng không lâu, nam nhân áo trắng hẳn là vừa bị Tống Trọng Văn thúc cháu từ trên giường kéo ra để cứu bồ. Vội vàng ra khỏi nhà mà không mang theo ngân lượng cũng là chuyện dễ hiểu. Thôi vậy, dù sao tiêu ngọc cũng đã vào tay, thứ này nếu cầm đi cầm cố chắc cũng đổi được không ít bạc. Lục Cảnh vừa nghĩ vừa đi ra ngoài, kết quả chân trước vừa bước ra đã thấy một đám người kéo đến từ hướng bắc, đen nghịt cả một vùng. Trong đó có cả bộ khoái của huyện nha, còn có một nhóm lớn người trong võ lâm, cùng nhau vây quanh một lão giả râu quai nón và một người mặc áo đuôi ngắn, thắt lưng chân đi giày đen đang chạy về phía này. Nhìn thấy Lục Cảnh, nhóm người này liền nhao nhao dừng bước, rút vũ khí ra, ngoại trừ lão giả râu quai nón và người đi giày đen kia ra thì ai nấy cũng đều mang dáng vẻ như gặp đại địch. Nhưng rất nhanh sau đó, tai của bọn họ nghe thấy tiếng của người đi giày đen kia, "Không, không phải hắn." Nói xong người đi giày đen liền đi tới trước mặt Lục Cảnh, chỉ vào tiêu ngọc trong tay Lục Cảnh mà hỏi: "Vị bằng hữu này, xin hỏi tiêu ngọc trong tay ngươi từ đâu mà có?" "Nhặt được." Lục Cảnh thấy nhiều người thế này cũng giật mình, nhất là trong số đó còn có cả bộ khoái, không biết có phải liên quan đến người thúc thúc làm chủ bạc của Tống Trọng Văn hay không, nhưng hắn lại nghĩ, cảm thấy thúc cháu Tống thị cũng không có tài năng thông thiên như vậy. Nếu không thì đã trực tiếp cho người đến xét nhà Cố Thải Vi rồi, cần gì đến chuyện này. "Nhặt được?" Người đi giày đen ngẩn ra, "Nhặt ở đâu?" "Nhặt ở trên đất." "Vậy chủ nhân cũ của con tiêu ngọc này đâu?" "Bị ta giết." Lục Cảnh vừa nói xong liền nghe thấy một loạt âm thanh hít vào khí lạnh, biểu hiện của người đi giày đen cũng tương tự rất đặc sắc, "Ngươi nói ngươi giết Diêm Vương Tiêu Hạ Khanh, kẻ đứng thứ 69 trên Địa Sát bảng?" "Thế nào, gã này nổi danh lắm sao?" Nói đến đây Lục Cảnh ngược lại đích xác là có nghe nam nhân áo trắng kia từng nói những kẻ chết dưới tay hắn cũng chất được hai cái sân, hơn nữa gã này sử âm công quả thực rất lợi hại, đêm nay nếu là đổi những người khác ở đây, nghe cái khúc Đảo Hành Nghịch kia sợ đã sớm thổ huyết mà chết. "Nổi tiếng ư? Ma đầu kia sớm 16 năm trước đã lên bảng truy nã của Hoàng Thành ti rồi, chúng ta vẫn luôn truy tìm tung tích của gã, chỉ là gã rất giảo hoạt, hơn nữa khoảng 3 năm trước thì hoàn toàn mai danh ẩn tích trong giang hồ, mãi đến 2 tháng trước, ta mới nhận được mật báo, gã lại xuất hiện động tĩnh ở Ổ Giang thành, nên mới đến đây." Người đi giày đen nói đến đây dừng một chút, "À phải, ta vẫn chưa giới thiệu, tại hạ Ngôn Quang Bá, làm việc tại Tham Sự ti của Hoàng Thành ti, không biết các hạ... " "A a, tại hạ Lục Cảnh." Lục Cảnh vốn nghĩ Ngôn Quang Bá chắc là chưa nghe tên hắn, không ngờ người sau nghe vậy lại lộ vẻ bừng tỉnh, "Là ngươi, sáu ngày trước có hòa thượng phá giới cãi nhau với ngươi trên đường, ngươi đứng yên một chỗ mà đã đánh hắn bay ra ngoài, sau đó Ngụy Tử Tiện cũng rất coi trọng ngươi, phải biết, hắn là người trong giang hồ nổi tiếng ngông nghênh không xem ai ra gì, quả nhiên, ai được lọt vào mắt hắn đều không phải người bình thường." Còn có ba ngày trước, Ân Hộ Pháp của Tam Hổ Đường cũng từng giao thủ với ngươi, sau đó đối với ngươi cũng vô cùng tôn trọng, ta nghe đám người dưới trướng của Tam Hổ Đường mấy ngày nay đều nói, tránh quỷ tránh thần, đừng chọc vào Lục lang." Lục Cảnh nghe xong thì mắt chữ O mồm chữ A, sau đó lại cau mày. Vị lão giả râu quai nón kia có vẻ nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì, cười nói, "Đừng lo lắng, Ngôn Quang Bá cũng không có phái người theo dõi ngươi, chỉ là tin tức của Hoàng Thành ti luôn luôn linh thông, lần này lại vì ứng phó với Diêm Vương Tiêu nên đã mang không ít thuộc hạ đắc lực đến, vì thế mọi chuyện lớn nhỏ ở Ổ Giang thành trong thời gian này đều không thể qua mắt được hắn." Ngôn Quang Bá hiển nhiên cũng có tính nóng nảy, không đợi lão giả nói xong đã chắp tay thi lễ rồi nói, "Triệu lão gia tử, chuyện khác chúng ta hãy bàn sau, đi tìm thi thể của Hạ Khanh trước đã, nếu không ta đây lòng không yên." Nói xong hắn lại nhìn Lục Cảnh, ánh mắt sáng quắc, "Có thể làm phiền Lục thiếu hiệp dẫn đường được không?" "A a, đương nhiên." Tiện tay thôi mà, Lục Cảnh đương nhiên không có lý do từ chối. Ngôn Quang Bá sau đó liền bảo đám bộ khoái và người trong võ lâm kia ở lại bên ngoài, chỉ mang theo hai người thuộc hạ cùng với vị lão giả râu quai nón được gọi là Triệu lão gia tử kia, tổng cộng bốn người, theo Lục Cảnh quay trở lại chỗ ở. Nhìn thấy cảnh tượng bên trong thê thảm, lão giả râu quai nón không kìm được thở dài. Nhưng ba người của Hoàng Thành ti có lẽ vì đã quá quen với những chuyện như vậy nên không hề biến sắc, mãi đến khi nhìn thấy thi thể nam nhân áo trắng nằm giữa vườn hoa, ánh mắt của Ngôn Quang Bá mới sáng lên, rồi lại ngẩn người ra. "Đầu đâu?" "Bị ta đánh nát rồi." Lục Cảnh có chút xấu hổ nói. Một côn kia bị Hạ Khanh dùng tiền mạng chồng buff, đến cuối cùng Lục Cảnh cũng không khống chế được, chỉ có thể dốc toàn lực đánh ra, kết quả chính là danh bất hư truyền nổ đầu. Khiến Ngôn Quang Bá hiện tại cũng phải kêu lên "Khá lắm", nói rằng: "Lục thiếu hiệp quả thực... côn pháp kinh người." Nói làm xử lý không phải là đang tâng bốc giả tạo, mà là sự thật trong lòng hắn. Với ánh mắt của hắn khi quan sát hiện trường, rất nhanh có thể suy đoán được chuyện gì đã xảy ra cuối cùng. Hạ Khanh, một cao thủ đứng thứ 69 trên Địa Sát bảng, một thân nội lực cũng là nhị lưu đỉnh phong. Kết quả là đầu tiên bị Lục Cảnh áp sát đến sau lưng, chờ phản ứng lại thì miễn cưỡng xoay người, muốn nghênh chiến, nhưng côn của Lục Cảnh đã nện xuống rồi. Hạ Khanh giơ tay muốn cản, kết quả tay bị đánh gãy xương, rồi đầu cũng bị người ta một côn đánh nát bét. Một côn này uy lực thật sự đáng sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận