Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 251: Tương giao tâm đầu ý hợp

Chương 251: Tương giao tâm đầu ý hợp
Lão quản sự xác nhận không có sai sót sau đó đặt ngọc bội xuống, ánh mắt lại chuyển đến người Lục Cảnh, "Thật thứ lỗi mắt ta vụng về, các hạ lần đầu đến Thiên Bình tiền trang của chúng ta sao, không biết nên xưng hô như thế nào?"
"À, ta họ Lục, cứ gọi ta Lục Đại Lang là được." Lục Cảnh nói.
"Lão hủ là quản sự Khúc Trọng của Thiên Bình tiền trang, Lục Đại Lang có thể gọi ta Khúc quản sự." Lão quản sự tự giới thiệu xong, ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói, "Nghe Lục nhi nói, Lục Đại Lang lần này tới là vì chuyện gửi ngân của Nam Trai tiên sinh."
Lục Cảnh gật đầu, "Không sai."
"Không biết Lục Đại Lang có quan hệ thế nào với Nam Trai tiên sinh. . .?"
"Chúng ta xem như bằng hữu đi."
"Vậy thì chắc chắn hai vị nhất định rất tâm đầu ý hợp." Khúc quản sự vuốt râu mép nói.
Lục Cảnh khẽ giật mình, "Sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì theo di thư của Nam Trai tiên sinh, ngươi hoàn toàn có thể thay ông ấy làm mọi việc, nói cách khác 3 triệu 600 ngàn lượng bạc trắng của ông ấy ở Thiên Bình tiền trang đều do ngươi toàn quyền quyết định."
"Đâu ra 3 triệu 600 ngàn lượng," Lục Cảnh không hiểu ra sao, "Không phải thiếu 200 ngàn sao?"
Nói đến đây, Lục Cảnh bỗng nghĩ ra gì đó, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, "Ý ngươi là tên kia gửi tổng cộng 3 triệu 600 ngàn lượng ở chỗ các ngươi?"
"Không sai." Khúc quản sự nhìn Lục Cảnh với ánh mắt có chút kỳ lạ.
Ông ta là đại quản sự của Thiên Bình tiền trang, ngày thường tiếp xúc đều là phú thương hào phú, không thiếu người tiêu tiền như nước, nhưng người có thể yên tâm giao hàng triệu bạc cho người khác như Nam Trai tiên sinh thì đây là lần đầu tiên ông ta gặp.
Mà Lục Cảnh lúc này cũng hơi thất thần, trước đó hắn đã biết Hàn Sơn Khách có tiền, nhưng không nghĩ đối phương lại có tiền đến mức này.
Chuyện này đã có chút vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Rốt cuộc phải là người như thế nào mới có thể xem hơn 3 triệu lượng bạc như tiền nhàn rỗi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Hàn Sơn Khách, có vẻ ông ta cũng không quá để ý việc mất 200 ngàn lượng đó.
Nếu Lục Cảnh không tìm ông ta, có lẽ ông ta đã mặc kệ.
Có thể thấy được ông ta thật sự không có hứng thú với những chuyện ngoài chuyện trường sinh.
Tất nhiên, điều khiến Lục Cảnh cảm thấy khâm phục hay không thể tưởng tượng nổi nhất vẫn là việc Hàn Sơn Khách có nhiều bạc như vậy mà không biết hưởng thụ, lại chạy đến Kính Hồ cốc ăn gió nằm sương, mười mấy năm ròng rã ngủ trên cây, nếu là hắn chắc chắn không làm được.
"Liên quan đến 200 ngàn lượng bạc kia." Khúc quản sự hắng giọng, lên tiếng lần nữa, kéo Lục Cảnh trở về với thực tại, "Hôm đó ta không ở tiền trang, người trực là một quản sự khác, nhưng sau đó ta có hỏi qua ông ấy."
Ông ấy nói người kia tự xưng là Nam Trai tiên sinh, nhưng kỳ lạ là rõ ràng thời gian không quá lâu nhưng ông ấy không hề có ấn tượng về tướng mạo người đó, nhưng lại rất chắc chắn đã đối chiếu kỹ tín vật.
"Ta tin lời ông ấy, bởi vì ông ấy cũng là người của tiền trang, ngày trước chỉ là tiểu nhị của tiền trang, nhờ làm việc tận tâm cẩn thận nên từng bước lên vị trí quản sự."
Ông ấy có lẽ không phải người thông minh nhất ở Thiên Bình tiền trang, nhưng chắc chắn là một trong số ít người đáng tin nhất, hơn nữa 200 ngàn lượng không phải là con số nhỏ, ông ấy không thể nào không kiểm tra tín vật.
"Ngoài ra, bên phòng thu chi cũng có chữ ký xác nhận của Nam Trai tiên sinh." Khúc quản sự nói, "Ta đã sai người đi lấy rồi, xin Lục Đại Lang chờ một lát."
"Được." Lục Cảnh dù được Hàn Sơn Khách ủy thác xử lý chuyện mất tiền, nhưng trong tay hắn thật sự không có đầu mối nào hữu ích, vì thế việc kiểm tra đối chiếu lại với Thiên Bình tiền trang là cần thiết.
Một lát sau, tiểu nhị Lục nhi, người trước đó tiếp đón Lục Cảnh, mang một cuốn sổ sách đến.
Cậu ta đưa sổ sách cho Khúc quản sự, Khúc quản sự mở ra, lật đến một trang rồi đặt trước mặt Lục Cảnh, "Đây, 33 ngày trước, giờ Tuất hai khắc, Nam Trai tiên sinh đến tiền trang rút 1 lần tiền, 200 ngàn lượng."
Lục Cảnh nhìn thử, quả nhiên thấy có dòng chữ nhỏ này, phía dưới còn có chữ ký và con dấu.
Chữ ký này trông rất giống chữ viết tay của Hàn Sơn Khách, dù sao Lục Cảnh cũng không nhìn ra khác biệt gì, còn con dấu kia cũng tương tự.
Lúc này, Khúc quản sự cũng giải thích, "Việc gửi tiền ở Thiên Bình tiền trang có rất nhiều hình thức, lúc trước Nam Trai tiên sinh chọn dùng tín vật và con dấu, vì vậy chúng ta cũng chỉ nhận hai thứ này, chứ không nhận người."
"Nhưng mà, kể từ lần gửi tiền đầu tiên của Nam Trai tiên sinh đến nay đã gần 40 năm, trong suốt 40 năm qua ông ta chưa hề động đến số tiền kia, nói thật lòng chúng ta còn nghi ngờ liệu có phải ông ấy gặp bất trắc hay không."
"Ai ngờ tháng trước ông ta đột ngột xuất hiện, đến lấy đi 200 ngàn lượng, việc này khiến ta để ý, vì thế ta đã gửi thư đến địa chỉ trước đây ông ấy để lại, nói rõ chuyện này, không ngờ quả thực có chuyện."
Khúc quản sự nói xong liền liếc nhìn biểu lộ trên mặt Lục Cảnh, lại thấy thiếu niên trước mặt trầm ổn hơn trong tưởng tượng của ông ta rất nhiều, luôn giữ vẻ mặt bình thản.
Một lát sau, Lục Cảnh mới nói tiếp, "Nếu có người giả mạo tín vật và con dấu, còn bắt chước chữ của Nam Trai tiên sinh để lừa 200 ngàn kia đi, không biết Thiên Bình tiền trang có đối sách gì?"
"Trong kinh thành, các ngân hàng lớn nhỏ có đến cả trăm, nhưng chỉ có ba nhà kinh doanh được trên trăm năm, Thiên Bình tiền trang chính là một trong số đó, chúng ta có thể tồn tại lâu như vậy, phát triển được như hôm nay tự nhiên có nguyên nhân, nếu mọi việc thật như ngươi nói, vậy chúng ta sẽ bồi thường đầy đủ số bạc cho Nam Trai tiên sinh."
Khúc quản sự không chút do dự nói, nhưng câu chuyện của ông ta lại chuyển sang hướng khác, "Nhưng trước hết ngươi cần chứng minh, khoản tiền đó không phải Nam Trai tiên sinh đã lấy đi."
"Nghe có lý đấy." Lục Cảnh nói, rồi lại hỏi, "Vị quản sự phụ trách tiếp đón Nam Trai tiên sinh hôm đó có ở tiền trang không?"
"À, Hà quản sự hôm nay nghỉ ngơi, nếu ngươi muốn tìm ông ta hỏi han chuyện hôm đó có thể đến Ngưu Hành Nhai, nhà ông ấy ở đó, cứ hỏi người xung quanh là sẽ tìm ra thôi."
Lục Cảnh gật đầu, "Đa tạ, thời gian này xin Khúc quản sự để ý số tiền còn lại, tạm thời đừng giao cho ai, dù người đó có tín vật và con dấu."
"Được thôi," Khúc quản sự thấy Lục Cảnh đứng dậy, cũng đứng lên từ vị trí của mình, đưa hắn ra tận cửa tiền trang.
Khi trở ra ngoài đường lớn, Lục Cảnh vẫy tay với con mèo đen trên mái nhà, mèo đen liền nhảy xuống, một lần nữa về nằm trên vai Lục Cảnh, thỏa mãn liếm môi.
Lục Cảnh thấy thế hơi ngạc nhiên, "Sao ngươi nhanh vậy đã ăn rồi, ngươi ăn gì vậy, chẳng lẽ gần đây ta hết vận may rồi à?"
Nơi này toàn là các cửa hàng tiền, vàng bạc gì đó, Lục Cảnh cảm thấy cơ hội gặp vận may cũng khá lớn, thấy mèo đen bĩu môi, hắn cũng bắt đầu thèm thuồng theo.
Nhưng mèo đen lại lắc đầu.
"Là xui xẻo sao?"
Lần này mèo đen gật đầu.
"Được thôi." Lục Cảnh nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục hỏi, "Lúc ta vào trong, ngươi không thấy có vận may nào sao?"
Mèo đen lại lắc đầu lần nữa, Lục Cảnh hơi thất vọng, "Vậy thì, chúng ta tìm tiếp thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận