Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 108: Trần nhân nói oái

Chương 108: Trần nhân nói oái
Lục Cảnh cùng Yến Quân hẹn xong thời gian, sau đó đi trước một chuyến tàng thư lâu. Tư giáo thụ sau khi giảng xong học, cố ý giao phó bọn hắn đến đây mượn một bộ Tinh Cung Đồ, và đây cũng là lần đầu tiên Lục Cảnh bước vào tàng thư lâu. Trên thực tế, sớm hơn 1 tháng trước, khi thư viện còn chưa mở cửa, Lục Cảnh đã định đến đây một chuyến, mượn quyển 《Quỷ Vật Chí》ở bên trong xem qua, xem có quỷ vật nào có thể giúp hắn giải quyết phiền phức nội lực hay không. Chỉ là về sau vì đi Biệt Hữu Động thiên, nên chuyện này bị trì hoãn lại. Cho đến hôm nay, hắn rốt cục đứng ở bên ngoài tàng thư lâu.
Chỉ nhìn từ bên ngoài, tàng thư lâu của thư viện cũng không có gì thu hút, đã không có vẻ uy nghiêm sâm nghiêm của lễ điện, cũng không có sự rộng lớn trang nghiêm của tế miếu. Ngoại trừ lầu có chiều cao khoảng tám trượng ra, thì hầu như không có gì để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta. Mà trước cửa cũng rất mộc mạc, chỉ có một cái ao vuông tên là tẩy mặc đường, cùng một cây cầu đá bắc qua ao. Trừ cái đó ra cũng không còn cảnh trí nào khác. Điều này làm cho tàng thư lâu đứng lặng phía sau ao vuông có vẻ hơi lẻ loi trơ trọi. Bất quá có lẽ vì lương trụ và cửa sổ đều làm bằng gỗ thông, nên Lục Cảnh còn chưa vào cửa đã ngửi thấy một mùi hương thông nhàn nhạt, thoang thoảng mùi giấy và mực nước. Chúng hòa lẫn vào nhau, tạo nên một mùi hương đặc trưng của tàng thư lâu.
Khi hắn tiến vào bên trong tàng thư lâu, thứ đầu tiên thu hút ánh mắt hắn là một tấm biển đặt ngay phía trước, trên đó viết 6 chữ lớn —— trong sách tự có thiên địa. Lục Cảnh còn đang suy tư ý nghĩa của những lời này thì ngay sau đó, liền nghe thấy một tiếng vèo, vật gì đó vụt qua bên tai hắn. Lục Cảnh vô ý thức đưa tay ra, bắt lấy vật kia trong lòng bàn tay, sau đó chuẩn bị mở ra xem, nhưng lại nghe một tiếng nói, "Bắt được rồi! Đừng buông tay!" Tiếp theo, hắn thấy một người đàn ông mặc nho sam, đầu đội mũ truy quan đen, có hai chòm ria mép nhảy xuống từ thang. Ông ta ôm một quyển sách, vội vàng chạy đến trước mặt hắn, không kịp giải thích gì nhiều, liền mở quyển sách trong tay ra. Lục Cảnh tinh mắt, khi ông ta mở sách đã để ý thấy, trên vài trang có một vài chỗ trong câu bị bỏ trống, điều này rõ ràng không phù hợp với thói quen viết của đa số mọi người.
Lục Cảnh còn chưa kịp hỏi thì người đàn ông ria mép đã nói, "Mau, đặt tay của ngươi lên đó!" Lúc này, Lục Cảnh cũng có thể cảm thấy vật trong tay mình đang giãy giụa càng lúc càng dữ dội, thậm chí còn cào vào da của hắn. Bất quá nhờ có Hỏa Lân Giáp bảo vệ, nên Lục Cảnh ngược lại cũng không hề hấn gì. Hắn làm theo lời người đàn ông ria mép chỉ dẫn, đặt tay lên quyển sách kia. Chờ đối phương hô lên một tiếng, liền nhanh chóng mở bàn tay ra và rụt tay về. Cùng lúc đó, người đàn ông ria mép cũng nhanh tay đóng sầm quyển sách lại. Trong một tích tắc đó, Lục Cảnh thấy một con tiểu xà trên đầu mọc sừng trâu, sau lưng có hai cánh bay ra từ khe hở, bất quá lần này, chưa kịp dang cánh ra đã bị một tiếng bộp kẹp giữa trang sách.
Một lát sau, người đàn ông ria mép mở lại quyển sách, bên trong trống không, mà những chỗ bỏ trống trước kia đã được bổ sung hoàn chỉnh. Người đàn ông ria mép lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Lục Cảnh, "Ngươi đến tìm sách à?" Lục Cảnh gật đầu, "Ta muốn một tấm Tinh Cung Đồ, Tư giáo thụ dùng để nghiên cứu thiên tượng."
"Ồ, học trò của Tư giáo thụ, đúng là hiếm thấy." Người đàn ông ria mép không nhịn được nhìn Lục Cảnh thêm mấy lần, rồi nói tiếp, "Mà ta nhớ sau khi nghiên cứu thiên tượng là khóa pháp thuật mà, sao ngươi không đi nghe giảng trước, mà lại chạy đến đây?" Lúc này, Lục Cảnh mới chú ý, tàng thư lâu lớn như vậy mà lại rất vắng vẻ, chẳng trách trừ bọn họ hai người ra thì không còn ai khác, hóa ra đều đã đi nghe giảng bài cả rồi. Vì vậy hắn cũng nói thật, "ta học không được pháp thuật."
"Học không được pháp thuật? Sao có người lại học không được pháp thuật, chẳng qua là nhanh hay chậm thôi." Người đàn ông ria mép nhíu mày, nhưng rất nhanh liền giật mình, "Ngươi là Lục Cảnh? Người được xem là học sinh có tư chất tu hành bí lực kém cỏi nhất trong thư viện ngàn năm qua à?" "Là ta." Bây giờ, Lục Cảnh đã quen với chuyện như thế này rồi. Là người duy nhất trong thư viện không tu bí lực, nên hắn dù đi đâu cũng dễ dàng trở thành tiêu điểm chú ý, giống như con bọ rầy trên mặt đất và đom đóm trong đêm tối vậy.
Nhưng sau đó, người đàn ông ria mép nghĩ đến một chuyện khác, liền chộp lấy tay Lục Cảnh, vui vẻ nói, "Quá tốt rồi, cuối cùng ngươi cũng đến." "Hửm?" "Ngươi và tiểu cô nương tên là Hạ Hòe kia đã trái với lệnh cấm của thư viện, lén xông vào Biệt Hữu Động thiên, bị Hoàng giám viện phạt đến tàng thư lâu chỉnh lý tàng thư, có phải không?" "Đúng là vậy." Lục Cảnh nghe vậy gật đầu. "5000 quyển sách không phải là một con số nhỏ, mà ngươi cũng không cần phải đi nghe giảng bài, vậy thì bắt đầu làm từ bây giờ luôn đi." Người đàn ông ria mép không kịp chờ đợi nói.
Nhưng Lục Cảnh lại tỏ vẻ khó xử, "Hôm nay chắc không được, giờ Thân ta còn có hẹn." "Nhưng mà bây giờ đâu còn sớm, cứ yên tâm, sẽ không lỡ việc của ngươi đâu, khi nào sắp đến giờ thì ngươi nói với ta một tiếng, rồi có thể đi." Người đàn ông ria mép đã nói đến nước này, nên Lục Cảnh cũng không tiện từ chối nữa, chỉ đành hỏi, "Ta phải chỉnh lý như thế nào?" Người đàn ông ria mép nghe vậy cũng không trả lời ngay mà nói, "Lúc nãy ngươi nói muốn một bản Tinh Cung Đồ đúng không? Cứ thử gạt bỏ hết tạp niệm, nghĩ xem mình muốn gì là được." Lục Cảnh nghe vậy, trong lòng thầm niệm hai lần Tinh Cung Đồ, và chẳng mấy chốc, liền thấy một bức tranh từ trên lầu hai bay xuống, rơi vào trong tay hắn. Lục Cảnh mở ra xem, đúng là Tinh Cung Đồ mà hắn muốn.
"Nhìn xem, có phải rất tiện lợi không?" Người đàn ông ria mép nói, "Đó là vì trong tàng thư lâu có một quỷ vật, nó có thể giúp ngươi lấy sách, nhưng xem như là cái giá phải trả, nó đôi khi cũng sẽ làm loạn ở trong tàng thư lâu.""Ví dụ như?" Lục Cảnh nhướng mày hỏi."Ví dụ như vật ngươi vừa bắt được." Người đàn ông ria mép giơ quyển sách trên tay lên, Lục Cảnh thấy tên sách từ trước rồi, nó có tên là 《Trần nhân nói oái》, xem ra là một loại tiểu thuyết ghi chép các chuyện kỳ lạ. "Vật đó tên là Chúc Xà, là một loại quái vật được hư cấu ra trong quyển tiểu thuyết này, nhưng nhờ tác dụng của quỷ vật kia mà nó đã chạy ra từ trong sách. Và những chuyện tương tự cũng thường xuyên xảy ra ở các quyển sách khác."
Cái gọi là chỉnh lý sách chính là tìm xem có còn vật gì tương tự chạy ra không, dù sao nếu chúng trốn thoát thì cũng không sao, cho dù không chạy được ra ngoài tàng thư lâu thì những chỗ có tên chúng trong sách sẽ bị trống rỗng, điều này đương nhiên cũng ảnh hưởng đến người đọc sách."Người đàn ông ria mép nói,"Bất quá ngươi cũng đừng lo lắng quá, chuyện này cũng không xảy ra nhiều lần đâu, hơn nữa một khi một quyển sách đã xuất hiện chuyện này thì trong vòng 3 năm cũng sẽ không tái diễn nữa, nên ngươi chỉ cần giúp ta đối chiếu với những quyển sách trong 3 năm không có vấn đề gì, kiểm tra xem có bỏ sót chỗ nào không là được. Ừm, còn nữa, nếu có vật nào chạy ra thì giúp ta bắt nó lại nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận