Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 86: A Mộc ngữ cấp 8 tinh thông

"Cái gì bị hố?" Ôn Tiểu Xuyến xúm lại, tò mò hỏi.
"Bị tên Hoằng Liên kia hố, ta ban đầu chỉ muốn tìm chân giải Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng." Lục Cảnh cười khổ nói, "Bây giờ thì hay rồi, đem cả ta cũng bỏ vào, giang hồ... thật sự là quá hiểm ác."
Lục Cảnh cảm thán nói.
Bí kíp nội công thế nhưng là khắc tinh số một của hắn, tám mươi hai năm Tiểu Kim Cương Kình của hắn chắc là không gánh nổi.
Mà Tuyền Cơ bên cạnh lại hiểu sai ý, "Tên kia nói không chừng chỉ đang lừa chúng ta, phía sau hắn cũng không phải toàn bộ Phật môn."
"Không sai." Lục Cảnh nói, "Tên kia là cái đầu trọc, ngay khi vừa vào cửa ta đã nhìn ra, tuy hắn che giấu thân phận còn đội khăn vấn đầu, nhưng ngược lại càng che càng lộ."
"Chậc chậc, 10 triệu lượng bạc đều có thể góp được, mấy hòa thượng Phật môn này thật là giàu." Lục Cảnh nói, cuối cùng lại bổ sung một câu, "Ôi, tại sao người này đến người khác đều thích làm trò bí hiểm như vậy. Hào phóng nói thẳng trong hộp là 《 Võ Kinh 》, chẳng phải ta bán cho hắn sao?"
"Có thể hắn lo Phật môn có được tin tức 《 Võ Kinh 》 bị truyền đi thì sao." Hạ Hòe nói, "Dù sao môn phái khác... chắc cũng không muốn thấy Phật môn độc chiếm 《 Võ Kinh 》. Cứ mỗi khi có thần công tuyệt học xuất thế, trong giang hồ liền sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu. Huống chi lần này xuất thế còn là 《 Võ Kinh 》 đệ nhất thần công thiên hạ như thế này."
"À, vậy nói như vậy, mấy hòa thượng kia chắc cũng không thể dễ dàng bỏ qua như thế chứ." Ôn Tiểu Xuyến nói, "Bọn hắn nói không chừng đã mai phục sẵn bên ngoài tiền trang, không biết bao nhiêu người, làm sao bây giờ, muốn từ thư viện gọi người sao?"
"Không cần, một mình ta đủ rồi, vừa hay tâm tình ta hiện tại không tốt, xem như là hoạt động gân cốt chút."
Lục Cảnh lên tinh thần nói.
"Ngươi cứ yên tâm mà chiến, Tiểu Xuyến và cô nương Tuyền Cơ cứ để ta bảo vệ."
Hạ Hòe nói.
"Vậy ta sẽ cổ vũ tiếp sức cho ngươi." Ôn Tiểu Xuyến cười hì hì nói.
Trong bốn người có lẽ chân chính khẩn trương chỉ có Tuyền Cơ.
Dù sao lần này đối thủ của bọn hắn là cả một Phật môn, riêng một mình Huyền Không Tự đã có hơn 10 cao thủ nhất lưu, mà trong thiên hạ này không chỉ có một Huyền Không Tự.
Nhưng Lục Cảnh chỉ có một mình, một đôi nắm đấm, trong lòng Tuyền Cơ vẫn thật lo lắng.
Nhưng mà Lục Cảnh đã đứng dậy từ ghế một lần nữa, đem chiếc cà sa kia và lá thư lại bỏ vào hộp sắt, rồi lại giấu hộp sắt vào trong tay áo.
"Đi."
Nói xong liền đi đầu ra ngoài phòng.
Khi vừa bước ra cửa kia, Lục Cảnh kỳ thực đã chuẩn bị tinh thần bị đánh lén, nhưng lại không có gì xảy ra.
Mãi đến khi bốn người ra khỏi tiền trang, mới lại nhìn thấy trên đường phố tên hòa thượng đội khăn vấn đầu giả làm nhà giàu kia.
Hòa thượng kia cũng nhìn thấy bốn người Lục Cảnh, nhưng lại không mở miệng chào hỏi, trên mặt cũng không có biểu lộ gì, tựa như là không quen biết bốn người.
Đến khi bốn người Lục Cảnh lên xe ngựa, hắn mới cũng leo lên ngựa, sau đó đi theo sau xe ngựa không xa không gần.
Lục Cảnh hạ rèm xe xuống, "Đám Phật môn này làm việc đúng là lề mề, đánh cướp mà vẫn còn lắm cố kỵ như vậy, không phải chúng ta đi rồi mới chịu động thủ."
Nói xong Lục Cảnh từ trên đùi Tuyền Cơ nhấc mèo đen lên, đối nó nói, "Đi, tìm A Mộc tới đây."
Mèo đen bị Tuyền Cơ cào thấy sảng khoái, căn bản không thèm để ý người.
Kết quả giây tiếp theo đã bị Lục Cảnh trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ xe.
Mèo đen không khỏi tức giận, vì chuyện xảy ra đột ngột, khi xuống đất nó đã trực tiếp dùng mặt tiếp đất.
Tại chỗ liền muốn xông lên đánh nhau một trận với Lục Cảnh, nhưng lại nghĩ đến đối diện có phi kiếm, hơn nữa bây giờ còn không chỉ một thanh, mèo đen lại bình tĩnh lại, không tình nguyện chui lên mái nhà, đi tìm A Mộc.
Lúc Lục Cảnh vào tiền trang, lo A Mộc sẽ chán, liền để tiểu tử kia tự đi hóng gió.
Bây giờ muốn đi, chắc chắn phải đem đứa nhỏ mang theo, mặt khác trong lá thư của Hoằng Liên đại sư để lại phía trước còn có một chuyện khiến Lục Cảnh rất để ý.
Theo chính Hoằng Liên đại sư nói, chiếc cà sa này là một tiểu mộc nhân đưa cho ông.
Hoằng Liên đại sư nghi ngờ tiểu mộc nhân kia chính là Mộc tôn giả năm xưa vẫn luôn ở cạnh Phật Tổ thuyết pháp, đáng tiếc trong kinh Phật chỉ có tên Mộc tôn giả, không có hình vẽ, nên người đời sau cũng không biết Mộc tôn giả rốt cuộc có hình dạng thế nào.
Không bao lâu sau, mèo đen mang A Mộc lên xe ngựa, sau đó lại nằm trở về trong ngực Tuyền Cơ.
Còn Lục Cảnh thì gọi A Mộc đến trước mặt, từ trên xuống dưới, trước sau quan sát nó một lượt, rồi hỏi, "Ngươi đã từng gặp Hoằng Liên đại sư chưa?"
A Mộc khẽ gật đầu.
Lục Cảnh hít sâu một hơi, khá lắm. Đại lão ẩn thân ngay bên cạnh mình, hắn ở chung với A Mộc cũng hơn ba năm rồi, hoàn toàn không ngờ đến tên này lại có mối quan hệ sâu xa này với Hoằng Liên đại sư.
Nó giấu cũng sâu quá đi.
Không đúng, tựa như là do chính mình vốn không hỏi.
Bất quá Lục Cảnh luôn coi A Mộc như con gái, vô ý thức sẽ cảm thấy tiểu mộc nhân tuổi tác vẫn còn rất nhỏ, mà Hoằng Liên đại sư đã chết từ lâu, Lục Cảnh cũng không liên hệ hai người lại với nhau.
"Ngươi gặp Hoằng Liên đại sư rồi, có phải đã cho ông ta một chiếc cà sa?" Lục Cảnh tiếp tục hỏi.
A Mộc lần nữa gật đầu.
"Tại sao?"
A Mộc dùng đôi bàn tay nhỏ bằng gỗ ra dấu.
"Bởi vì... ông ta là người đầu trọc sao? Hơn nữa ông ta đối với ngươi rất tốt?"
Lục Cảnh tinh thông A Mộc ngữ cấp 8, một tràng múa may của tiểu mộc nhân, hắn vậy mà hiểu rõ được phần lớn ý tứ.
A Mộc tiếp tục gật đầu.
Lục Cảnh hít sâu một hơi, sau đó rốt cuộc cảm thấy nghiêm trọng, "Ngươi... có phải là Mộc tôn giả?"
A Mộc ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, có vẻ căn bản không hiểu Mộc tôn giả là có ý gì.
"Vậy ngươi có từng gặp Phật Tổ chưa?"
Lần này A Mộc cuối cùng cũng nghe hiểu, lắc đầu.
Lục Cảnh khẽ thở ra, vẫn được, ít nhất sau này không cần phải gọi tiền bối, nếu không chẳng phải là mang theo một ông lão bên mình sao.
Dù A Mộc có từng gặp Hoằng Liên đại sư, tuổi tác tính ra cũng lớn hơn hắn nhiều.
Nhưng mà Lục Cảnh đâu phải không biết, cứ coi như không nhớ thôi nha.
Hắn xoa đầu tiểu mộc nhân cảm khái nói, "Ngươi tên nhóc này, rốt cuộc từ đâu đến vậy chứ."
Đang khi nói chuyện, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Sau đó người đánh xe liền từ trên xe nhảy xuống, không cần xe nữa, cứ thế chạy thục mạng.
Lục Cảnh trong lòng biết tuồng hay sắp diễn rồi.
Hắn vén rèm cửa sổ lên, liền thấy trước xe ngựa đứng sáu người cưỡi ngựa.
Lúc này xe ngựa đã ra ngoại thành, tuy vẫn còn trên quan đạo, nhưng bởi vì huyện thành nhỏ phía sau không mấy nổi tiếng, nên thương nhân lữ khách lui tới cũng không tính nhiều, trên đường không có người nào, ngược lại rất thích hợp để động thủ.
Tiếp theo Lục Cảnh lại nhìn về phía sau, thấy cả gã đàn ông giả trang công tử phú gia kia, còn có năm người cưỡi ngựa khác.
Tổng cộng là mười một người, vừa hay lập thành một đội bóng đá.
Cảm giác... có hơi ít nhỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận