Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 28: Đổi đổi khẩu vị

"Ngươi quen biết hắn trước đây?" Hạ Hòe hỏi Lục Cảnh, "Hắn là người của ngươi?"
"Không quen." Lục Cảnh lắc đầu, "Hắn và ta không có quan hệ gì, bất quá lại có chút liên quan đến sư phụ ta."
Dừng một chút, hắn lại bổ sung, "Tóm lại, lát nữa ngươi nhớ kỹ đưa hết tất cả đồ ăn thức uống trên người cho hắn là được."
"Hết tất cả? Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Hạ Hòe hỏi.
"Không sao, đến lúc đó chúng ta tìm thị trấn mua lại là được."
Hạ Hòe còn muốn hỏi tiếp, nhưng lúc này lão khất cái kia đã hé đôi môi khô khốc nói, "Nước... Nước... Ta muốn nước."
Hạ Hòe cởi túi nước của mình đưa cho ông ta.
Lão khất cái kia cũng không khách khí, nhận lấy liền rót thẳng vào miệng, cuối cùng uống sạch không còn một giọt nước nào trong túi.
Lục Cảnh thấy vậy liền ném túi nước của mình cho Hạ Hòe, để Hạ Hòe đưa tiếp cho lão khất cái kia.
Mà lão khất cái kia không nói hai lời, lại xách túi nước lên ừng ực ừng ực uống cạn, sau đó lau miệng rồi lại hỏi, "Có đồ ăn không?"
Hạ Hòe nhớ lời Lục Cảnh dặn, lấy tất cả đồ ăn trên người ra, cả phần của Lục Cảnh cho nàng, đặt tất cả trước mặt lão khất cái kia.
Lão khất cái kia không nói một lời cảm ơn, cầm lấy đồ ăn liền ăn như hổ đói.
Rõ ràng trông ông ta đã lớn tuổi, thân thể lại khô gầy, bụng thì xẹp lép, nhưng không biết vì sao khẩu vị lại đặc biệt tốt.
Đồ ăn Hạ Hòe lấy ra đủ cho một người trưởng thành ăn hơn mười ngày, thế mà bị lão khất cái này trong chốc lát đã ăn sạch.
Lại thêm lúc trước ông ta đã uống cạn hai túi lớn nước, Hạ Hòe đều sợ ông ta ăn no đến chết mất.
Kết quả, lão khất cái kia ăn xong lại không hề ợ một tiếng, bụng vẫn phẳng lì như cũ, sau đó còn chưa đã thèm truy hỏi, "Còn nữa không?"
"Không có, đây đã là toàn bộ đồ ăn trên người ta." Hạ Hòe nói, "Lão nhân gia..."
"Gọi ta Kế tiên sinh đi."
"Kỷ tiên sinh?" Hạ Hòe nghe cái tên này thiếu chút nữa đã rút kiếm.
Cũng may sau đó lão khất cái kia dùng ngón tay viết họ của mình xuống đất, lúc này mới hóa giải hiểu lầm do âm đọc gây ra.
"Kế tiên sinh biết chữ, chắc hẳn có xuất thân thư hương môn đệ, vì sao lại ở trong miếu đổ nát này?" Hạ Hòe thấy họ Kế này không phải họ Kỷ kia, liền thu kiếm vào vỏ rồi hỏi.
Mà lão khất cái họ Kế kia nghe vậy trên mặt cũng lộ ra một tia vẻ mờ mịt, "Đúng a, ta vì sao lại xuất hiện ở đây, đây là nơi nào, ta là ai..."
Hắn cúi đầu suy nghĩ một hồi, kết quả càng nghĩ đầu càng rối, cuối cùng càng phát ra một tiếng rống to, hai tay ôm đầu.
Hạ Hòe lúc này cũng ý thức được gì đó, nhìn về phía Lục Cảnh.
Lục Cảnh khẽ gật đầu.
Hạ Hòe an ủi, "Kế tiên sinh đừng vội, có thể từ từ suy nghĩ."
Nhưng mà lão khất cái họ Kế kia lại như không nghe thấy, một lát sau lại ngẩng đầu, không để ý đến Hạ Hòe nữa mà quay mặt nhìn về vị trí của Lục Cảnh.
"Tiểu tử bên kia, ta vẫn hơi đói, ngươi có gì cho ta ăn không?"
"Ta sao?"
Lục Cảnh có chút ngoài ý muốn, hắn đã biết miếu hoang này cùng lão khất cái trong miếu là chuyện gì rồi.
Bọn chúng chính là quỷ vật 【 quý tự linh linh nhất 】 từng được nhắc tới, chỉ xuất hiện vào ngày mưa dông, biểu hiện bên ngoài là một ngôi miếu sơn thần và lão khất cái họ Kế trong miếu.
Chỉ cần người nào vào miếu cung cấp nước và thức ăn cho lão khất cái kia, để đáp lại, ông ta sẽ tặng cho người đó một quyển bí tịch võ công.
Căn cứ thống kê của ti thiên giám, bình thường cung cấp càng nhiều thức ăn và nước uống thì sẽ nhận được bí tịch càng tốt.
Chương Tam Phong có Phong Vân Biến, cũng là có được theo cách này.
Cái đồ vật này gọi là quỷ vật thì không bằng gọi là cơ duyên.
Bất quá võ công lợi hại trên người Lục Cảnh bây giờ đã không ít, thậm chí có chút luyện không kịp, hắn cũng không có nhu cầu quá lớn về bí tịch võ công.
Cho nên sau khi hiểu rõ chuyện ở đây là như thế nào, hắn liền nhường cơ hội này cho Hạ Hòe.
Thậm chí, hắn còn đưa hết thức ăn nước uống của mình cho Hạ Hòe cầm để nâng cao phẩm chất của bí tịch.
Hắn không nghĩ tới lão khất cái họ Kế lại muốn đến lượt hắn.
Lục Cảnh nhất thời có chút khó xử.
Mặc dù thật sự là hắn không có khát vọng lớn đối với bí tịch võ công, nhưng cơ hội khó có được, đã gặp phải 【 quý tự linh linh nhất 】 chủ động tụ tập đến, không có tiêu hao chút gì thì cảm giác hình như không được tôn trọng đối phương.
Nhưng hiện giờ trong tay hắn đúng là chẳng có gì, không có bất cứ thứ gì để ăn uống cả.
Bất quá Lục Cảnh linh cơ khẽ động, lại nghĩ đến một thứ khác.
Thế là, hắn đi đến trước mặt lão mù họ Kế, đưa một tay ra chống vào sau lưng ông ta.
Lão mù họ Kế chỉ cảm thấy thân thể run lên, tiếp đó một dòng nước ấm từ bàn tay Lục Cảnh truyền vào kinh mạch của ông ta.
"Cái này..." Vẻ mờ mịt trên mặt lão khất cái họ Kế càng thêm sâu.
Sau đó, Lục Cảnh nói, "Những thứ khác ông cũng ăn nhiều rồi, không bằng đổi khẩu vị, ăn chút nội lực đi."
"Nội lực... cũng có thể ăn được sao?" Lão khất cái họ Kế lẩm bẩm nói.
"Có gì mà không thể, nội lực chính là nguyên liệu nấu ăn trân quý nhất đấy."
Cũng không biết có phải Lục Cảnh nghiêm mặt nói khiến lão khất cái họ Kế tiếp nhận cách giải thích kỳ lạ này hay không mà ông ta gật đầu nói, "Vậy ta phải hảo hảo nếm thử."
Vừa dứt lời, Lục Cảnh liền cảm nhận được một lực hút truyền đến từ phía bàn tay, giống như lúc trước hắn gặp gỡ Nguyễn Thiếu Thời vậy.
Nội lực của hắn không còn truyền vào cơ thể lão khất cái họ Kế nữa mà là ông ta đang liên tục hút nội lực của hắn ra.
Lục Cảnh không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, bởi vì chỉ khoảng chưa đến một canh giờ nữa, nội lực của hắn sẽ lại hồi phục.
Hắn vốn định dựa vào Trụy Nhập Phàm Trần để tiêu hao hết số nội lực còn lại, hiện giờ có lão khất cái kia hỗ trợ, hắn vừa vặn tiết kiệm được một bộ độc dược, hơn nữa nội lực vốn đã bị tiêu hao uổng phí nay cũng coi như đã thực hiện được phế vật lợi dụng.
Lão khất cái họ Kế càng hút càng nhanh, cuối cùng chỉ trong không đến một nén nhang, ông ta đã hút sạch nội lực của Lục Cảnh.
Hiệu suất này quả là lợi hại hơn cái Kình Hấp Đại Pháp kia nhiều.
Sau khi hút xong, vẻ mặt ông ta hiếm khi lộ ra một tia hài lòng, khen, "Không tệ, nội lực này quả nhiên ngon hơn bánh bột ngô nhiều, ngay cả thịt dê cũng không bằng... Hơn nữa mấu chốt là đủ lượng, độ no lớn."
"Ta đã rất lâu không được ăn đã miệng như vậy, tiểu tử ngươi ngược lại rất hào phóng."
"Chỉ là chút nội lực thôi, với ta cũng không tính là gì." Lục Cảnh nói, "Kế tiên sinh muốn ăn cứ ăn đi."
Lão khất cái họ Kế nghe xong lại không hề khách khí, khẽ gật đầu rồi nói với hai người, "Ta bây giờ đã ăn no nê, định ngủ một giấc, hai người các ngươi cứ tự nhiên nhé."
"Được." Lục Cảnh nghe vậy liền kéo Hạ Hòe qua, đi đến phía bên kia miếu sơn thần ngồi xuống, một bên tu luyện một bên chờ mưa tạnh.
Mà lão khất cái họ Kế quả thật giống như lời ông ta nói, lại ngủ say như chết phía sau tượng sơn thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận