Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 114: Đã gặp chân thần, vì sao không quỳ ?

Chương 114: Đã gặp chân thần, vì sao không quỳ? Phát hiện người tới là Hàn Tam, sau chưởng quỹ cũng ưỡn thẳng lưng lên, chỉ vào mũi Hàn Tam nổi giận mắng: "Nguyên lai là tiểu tử ngươi ở sau lưng giở trò quỷ!" Hàn Tam lúc này lại ngậm miệng, không lên tiếng nữa. Một bên Lục Cảnh lại nói: "Phía trước ta tại đại môn phía tây thấy có người lưu lại ký hiệu, cái ký hiệu vị trí rất ẩn nấp, xem xét chính là người trong không môn động tay chân, đồng dạng loại ký hiệu này ý tứ chính là nói cho trên đường huynh đệ khác, nơi này đã bị người để mắt tới, những người khác tốt nhất đừng lại đánh chủ ý." Lục Cảnh cũng không phải người trong không môn, bất quá có một người quanh năm bên ngoài áp tiêu sư phụ, những môn đạo giang hồ Chương Tam Phong đương nhiên đều là rõ ràng, thời điểm ở Ổ Giang thành liền truyền thụ cho Lục Cảnh. Mặt khác vừa rồi Hàn Tam ở ngoài cửa, tuy rằng đã tận lực nín thở, nhưng với nhĩ công của Lục Cảnh vẫn là bắt được tiếng hít thở yếu ớt của hắn. Cho nên Lục Cảnh rất sớm liền biết rõ người ngoài cửa kia không phải là Bà La thiên. Thấy đối phương còn dám chủ động lộ diện, liền trực tiếp lên lầu bắt hắn tới. Nói đến Hàn Tam này võ công cũng rất lơ lỏng, đều đi vào ngõ cụt, Lục Cảnh một chưởng vỗ ra phát giác được không đúng còn rút về phần lớn công lực, lúc này mới không đem Hàn Tam cho một tát chết tươi. Chưởng quỹ càng nói càng tức giận: "Hàn Tam ngươi làm phi tặc cũng coi như, làm sao bây giờ còn làm lên chuyện giết người cướp của đến, đây chính là ròng rã hơn 20 cái nhân mạng a, ngươi cái đồ hỗn trướng sao có thể xuống tay được? Hơn nữa trong này còn có một quán nhân thiện nhạc thi văn Ôn lão bản, cả nhà bốn miệng ngay cả đứa con gái chưa đến 6 tuổi cũng bị độc thủ của ngươi! Thật sự là tác nghiệt a!!!" Hàn Tam lần này rốt cục lại ngẩng đầu lên: "Phùng chưởng quỹ, lời nói cũng không thể nói loạn, ta đến tiệm của ngươi trộm đồ không sai, cũng không có giết người, càng không có hại Ôn lão bản một nhà." "Ngươi còn giảo biện! Những người kia không phải ngươi giết thì ai giết?" Phùng chưởng quỹ nói xong liền đi tìm đồ vật tiện tay, muốn đánh Hàn Tam. "Ta làm sao biết, dù sao ta chỉ đến trộm của ngươi, còn chưa trộm thành." Hàn Tam lúc này cũng bày ra một bộ lợn chết không sợ bỏng nước sôi tư thế. "Lừa quỷ đâu, ngươi cái thằng này nhất định là nghe nói khoảng thời gian gần đây Tây Vực các nước phát sinh những chuyện quái lạ kia, liền nghĩ mình cũng đến giả thần giả quỷ vơ vét một mẻ..." Phùng chưởng quỹ còn muốn nói thêm, nhưng ngay lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa. Lần này đám người đều không còn kinh hoảng, Phùng chưởng quỹ còn trực tiếp đuổi một tiểu nhị đi mở cửa cho Yến Quân. Bất quá tiểu nhị kia vẫn còn e dè, đi tới cửa trước lại hỏi một câu: "Có phải là khách nhân trong tiệm không?" Kết quả người bên ngoài không trả lời. Lần này sắc mặt của mọi người lại là cứng đờ, Phùng chưởng quỹ nhìn về hướng Hàn Tam: "Ngươi tên này, còn có đồng bọn?" "Không có, chỉ có một mình ta." Hàn Tam thần sắc lúc này cũng khá khó coi, dừng một chút, hắn lại hướng Phùng chưởng quỹ nói: "Ta thật chưa từng giết người, chỉ muốn mượn dịp người trong thành đang hoảng sợ để trộm chút tiền tài, đây là lần đầu tiên ta mở hàng." Phùng chưởng quỹ hừ một tiếng: "Ngươi cứ tiếp tục bịa đi, nghĩ hù dọa chúng ta để thả ngươi, không có đâu." Lời tuy nói vậy, nhưng giọng của hắn vẫn còn run rẩy. Có tiểu nhị dựa lại hỏi: "Chưởng quỹ, chúng ta còn muốn tắt đèn không?" Phùng chưởng quỹ có chút không quyết định được. Ngay lúc hắn đang chần chừ, trên lầu bỗng nhiên lại truyền đến một trận kẹt kẹt âm thanh, đó là cửa gỗ bị gió thổi động phát ra. Phùng chưởng quỹ sắc mặt biến đổi, thầm nghĩ trong lòng không ổn. Vốn dĩ cửa sổ của cước điếm đều đóng kín, nhưng vừa rồi Hàn Tam đi vào trộm tiền làm hỏng một cánh cửa sổ, cho nên bây giờ cửa sổ đó coi như đã mở ra. Nói cách khác, vị khách không mời mà đến ngoài cửa, cũng có thể giống như Hàn Tam, từ lầu hai nhảy qua cửa sổ vào. Phùng chưởng quỹ nghĩ tới đây liền đưa mắt ra hiệu cho một tiểu nhị bên cạnh, nhưng tiểu nhị này lại coi như không thấy. Đùa gì chứ, bây giờ mà lên lầu hai, không khéo lại đụng mặt với tên kia ngoài cửa. Nhìn một vòng, Phùng chưởng quỹ sững sờ không tìm được một ai muốn ra mặt, thế là hắn chỉ có thể cắn răng, tự mình nhấc lên hai tấm ván gỗ, dự định đi bịt kín chỗ hở. Nhưng hắn còn chưa bước ra thì đã nghe trên đầu truyền đến tiếng bịch một tiếng vang, tựa như có vật nặng rơi xuống đất vậy. Phùng chưởng quỹ lập tức bị dọa cho rụt trở về, sau đó quan sát xung quanh, ánh mắt chuyển tới Lục Cảnh, phát hiện Lục Cảnh đang nhắm mắt lắng nghe. Một lát sau gật đầu nói: "Lần này đến là hàng thật rồi, ta không nghe thấy tiếng hít thở." Phùng chưởng quỹ chỉ cảm thấy lạnh cả người từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu. Mắt thấy liền muốn ngã xuống đất, mà những người khác trong tiệm cũng chẳng khá hơn, ngược lại mấy thiếu nữ cùng Lục Cảnh tới thần sắc vẫn không thay đổi. Bày trận bày trận, thi pháp thi pháp, mọi người nhìn vào đều có quy củ. Bởi vì Quách Thủ Hoài yêu cầu, một nhóm thư viện đệ tử này sớm đã bắt đầu tiếp xúc với các vụ án liên quan đến quỷ vật, mấy tháng trôi qua, ngay cả Ôn Tiểu Xuyến luôn chỉ làm đồ trang sức cho người cũng tích lũy được một chút kinh nghiệm thực chiến. Cho nên lúc này không ai bối rối. Phùng chưởng quỹ chỉ thấy nhóm người này, có người lấy ra phù lục, có người ôm bàn trận, đang tô tô vẽ vẽ bốn phía, còn Lục Cảnh, thì từ trong tay áo lấy ra một cái thiền trượng tạo hình cổ xưa. Phùng chưởng quỹ dụi dụi mắt, không biết một cây thiền trượng dài như vậy, Lục Cảnh làm sao giấu được trong tay áo. Mà các vị ti thiên giám ở dưới lầu vội vàng khí thế ngất trời, khách không mời mà đến trên lầu cũng không nhàn rỗi, chỉ nghe tiếng đông đông đông không ngừng, đang di chuyển về phía cầu thang. Phùng chưởng quỹ trong lòng sợ hãi, đối với mấy tiểu nhị còn đứng tại chỗ nói: "Nhanh, còn chờ gì nữa, tắt đèn đi." Mấy tiểu nhị lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, từng người đem ngọn đèn vừa thắp lại dập tắt. Có điều ngay sau đó thấy một người trong tám vị khách nhân mới tới ném quán, lòng bàn tay dâng lên một đám lửa. Tiếp đó cô gái đó khẽ búng tay, ngọn đèn đã bị dập tắt liền lại phát sáng trở lại. Một màn này khiến đám người Phùng chưởng quỹ tất cả đều ngẩn ra. Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp đặt câu hỏi, thì thấy vị khách không mời mà đến trên lầu hai cũng đi xuống cầu thang. Nhìn thấy diện mạo người kia, Phùng chưởng quỹ không chỉ là run rẩy, cả người hoàn toàn bị nỗi sợ bao trùm, không thể nhúc nhích. Bởi vì người đến chính là Bà La thiên, thân cao chừng chín thước, ba cái đầu đang rất hứng thú đánh giá đám người trong cước điếm. "Thật... Thật là tôn tượng đồng trong thần điện! Nó, nó sống lại rồi." Một tiểu nhị hoảng sợ nói. Và hắn vừa dứt lời, thì thấy Bà La thiên dậm chân một cái đã đến trước mặt hắn, cười tươi rói nói: "Đã gặp chân thần, vì sao không quỳ?" Tiểu nhị lúc này đại khái cũng là bị hù dọa ngốc, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Liền nghe một đầu khác của Bà La thiên thở dài một tiếng, sau một khắc bàn tay cầm dao đã bổ xuống, mắt thấy một cái đầu sắp bay lên. Thật không ngờ, ngay lúc sinh tử, cây dao kia lại bị một thanh thiền trượng đỡ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận