Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 504: Sừng dê

Chương 504: Sừng dê Tề Văn Nhân nói đến đây vỗ đầu một cái, "Đúng rồi, trên người ta còn có nhiều thứ mà."
Hắn nói xong vung áo mình lên, Lục Cảnh thấy ở bụng bên trái của hắn xuất hiện một hình vẽ giống như sừng dê.
Mà trên giường, Đồng Thiến Hề thấy hình sừng dê kia thì thần sắc cũng trở nên kích động, "Đúng đúng đúng, trên người ta cũng có thứ này, hơn nữa có rửa thế nào cũng không sạch, chỉ là nó ở trên mông thôi."
Lục Cảnh nhìn hình sừng dê thì ngẩn người, "Thật sự là thứ đó sao?"
"Đồ vật gì?" La Oanh Oanh hỏi.
"Ở quê nhà ta có truyền thuyết về một loại quái thú, mình dê mặt người, mắt ở dưới nách, răng hổ vuốt người, tham lam bạo ăn, gọi là thao thiết."
"Cho nên ý của ngươi là nói bọn họ đều bị con quái vật tên thao thiết kia để ý tới nên mới thành ra bộ dạng này sao?"
"Ta không biết," Lục Cảnh lắc đầu, "Chỉ bằng một cái hình vẽ thì không nói lên được gì, hơn nữa... ta vẫn thiên về việc có người đứng sau chuyện này hơn, thao thiết cũng đâu có hiểu chính trị."
Lúc này Tề Văn Nhân đã nhanh chóng gặm xong cái móng heo trong tay, bụng dưới của hắn vốn bằng phẳng, giờ cũng hơi nhô lên.
Nhưng hắn vẫn không hề có cảm giác no, ngược lại lại bắt đầu nhìn xung quanh, xem còn gì để ăn không.
La Oanh Oanh lộ vẻ lo lắng trên mặt, "Hắn ăn như thế này thì thân thể có chịu được không?"
Đồng Thiến Hề nói, "Cô cứ yên tâm, khi chúng ta cảm thấy đói thì bụng cũng sẽ trở nên chứa được nhiều đồ ăn hơn trước, mà tiêu hóa cũng nhanh, tựa như một cái hố không đáy vậy."
"Đáng tiếc đồ ăn không hề hư không biến mất, cuối cùng cũng chỉ thành thịt mỡ trên người thôi, hắn sẽ nhanh chóng giống ta thôi, nên các ngươi tốt nhất cũng sớm tính toán đi."
"Đúng rồi, các ngươi có nhiều tiền không, hắn sau này sẽ ăn rất nhiều đó, còn giường cũng phải sớm chuẩn bị, giường bình thường chẳng mấy chốc sẽ không chịu được trọng lượng của hắn, các ngươi cần phải làm một chiếc giường đặc biệt giống ta này, a, còn nữa... Người chăm sóc hắn cũng phải chuẩn bị tốt."
"Hắn sẽ chẳng mấy chốc mà không xuống giường được, đến lúc đó không chỉ có ăn uống thôi, nhà xí hắn cũng không đi được, chỉ có thể giải quyết trên giường thôi, ta dám chắc, cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rất hoành tráng..."
Đồng Thiến Hề nói xong thì ha ha ha cười lớn, chỉ là trong tiếng cười đó không hề có chút vui vẻ, ngược lại ẩn chứa sự oán hận.
Tề Văn Nhân nghe nàng nói mà toát mồ hôi lạnh, nếu thật sự biến thành bộ dạng của Đồng Thiến Hề lúc này, thì hắn thà chết ngay còn hơn.
Hắn đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Lục Cảnh, mong chờ nói, "Sao rồi, bên các ngươi có phát hiện gì không?"
"Chúng ta đi tìm một gã tên Ô Nhật Đồ, muốn từ chỗ hắn nghe ngóng xem trong thành có chuyện tương tự nào phát sinh không, nhưng khi chúng ta tìm được Ô Nhật Đồ thì hắn đã là người chết rồi." Lục Cảnh nói.
"Người chết?" Tề Văn Nhân có chút khó tin, "Có người giết hắn sao, đuổi kịp các ngươi à? Hung thủ bắt được chưa?"
"Ách, thật ra... đến giờ chúng ta vẫn không biết hung thủ làm sao vào được sân của Ô Nhật Đồ giữa ban ngày ban mặt, rồi lại làm sao rời đi sau khi giết người nữa."
"Sao có thể như thế được, chẳng lẽ Ô Nhật Đồ tự mình giết mình sao?"
Tề Văn Nhân vốn chỉ nói một câu thuận miệng, không ngờ lại làm Lục Cảnh khẽ giật mình.
Tề Văn Nhân luống cuống, "Ta không có ý đó."
Lục Cảnh lắc đầu, hắn còn chưa nói gì thì đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến ngoài điện, sau đó bóng dáng Đồng Thổ Tù lại xuất hiện sau tấm bình phong.
Vừa vào cửa, hắn liền tức giận nhìn Lục Cảnh và Tề Văn Nhân.
"Ha ha, Trần nhân quả nhiên không đáng tin, ta cứ tưởng các ngươi là thần y thật sự, ai ngờ các ngươi ngược lại hay đấy, con gái ta chưa chữa khỏi đã góp cả mình vào, ta nể mặt A Khổ Man mà không giết các ngươi, nhưng các ngươi tốt nhất nên cút ra khỏi cung điện của ta ngay bây giờ, đừng để ta thấy mặt các ngươi nữa!"
Mặt Tề Văn Nhân đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng lại nghe Lục Cảnh thản nhiên nói, "Đồng Thổ Tù, lúc đến chúng ta đã nói với ông rồi mà, phải tìm ra nguyên nhân bệnh trước mới chữa bệnh kê thuốc được, để biết rõ ràng trên người Thiến Hề cô nương rốt cuộc mắc cái gì, sư phụ ta không tiếc đặt mình vào nguy hiểm."
"Đồng Thổ Tù ông không khen ngợi thì thôi, sao lại nói sư phụ ta góp cả mình vào chứ?"
Đồng Thổ Tù biết rõ Lục Cảnh đang giảo biện, nhưng nhất thời lại không thể phản bác được.
Một lát sau, hắn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, lại nói, "Vậy chuyện lúc trước là sao, các ngươi luôn mồm nói phải chữa bệnh cho con gái ta, sao lại chạy sang chỗ con rể của ta rồi?"
"Vậy chẳng phải cũng vì chữa bệnh sao, chúng ta nghi ngờ Bặc Bặc Lặc và quái bệnh trên người Thiến Hề cô nương có liên quan."
"Nói bậy nói bạ," Đồng Thổ Tù lắc đầu, "Ta nghe thị nữ kể lại chuyện xảy ra ở đó, Bặc Bặc Lặc trước sau đều chính khí lẫm liệt, không thẹn với lương tâm, ngược lại là các ngươi lén la lén lút, xem ra là trong lòng có quỷ."
"Nếu như chỉ nhìn bề ngoài mà đoán được người tốt xấu thì trong nha môn cũng chẳng cần bộ khoái." Lục Cảnh nói.
"Nhanh mồm nhanh miệng, ta thấy ngươi còn không bằng sư phụ của ngươi." Đồng Thổ Tù không muốn tranh luận với Lục Cảnh, phất tay muốn vệ binh đuổi 3 người đi.
Nhưng sau đó lại nghe một giọng nói, "Khoan đã."
Đồng Thổ Tù hơi ngạc nhiên nhìn Đồng Thiến Hề trên giường.
"Cha, con thấy hai thầy trò bọn họ có chút bản lĩnh đấy, hay là cứ cho bọn họ thêm chút thời gian, để bọn họ thử lại xem sao." Đồng Thiến Hề nói.
"Ách, nếu con đã nói thế, thì cứ cho bọn họ... ba ngày đi." Đồng Thổ Tù nói, "Sau ba ngày mà bọn họ vẫn không chữa khỏi được quái bệnh trên người con, thì ta... thì ta..."
Đồng Thổ Tù nói hai tiếng "thì ta", nhưng nhất thời lại không biết nên trừng phạt Lục Cảnh ba người thế nào.
Tuy Đồng Thổ Tù không để ba người trong lòng, nhưng thân phận đặc thù của A Khổ Man sau lưng họ, ông cũng không muốn đắc tội, thêm thái độ của con gái ông nữa, rõ ràng là đang đứng về phía ba người.
Cuối cùng Đồng Thổ Tù dứt khoát không buông lời cay đắng nào, cứ thế rời khỏi cung điện.
Mà Lục Cảnh sau đó lại hỏi Đồng Thiến Hề mấy câu rồi cũng cáo từ rời đi, trước khi đi, Tề Văn Nhân còn tiện tay lấy một đĩa trái cây, vừa đi vừa ăn.
Bước chân của hắn cũng không chậm, nhưng không chịu nổi cái đĩa trái cây chưa ăn được bao nhiêu đã hết, mới ra khỏi cung điện không bao xa thì Tề Văn Nhân đã chịu không nổi cơn đói bụng hành hạ, đi đường người cũng xiêu vẹo.
Lục Cảnh thấy thế cũng nhanh chân đi mua ít đồ ăn cho hắn ven đường, như vậy mới khiến Tề Văn Nhân khôi phục chút tinh thần.
Sau đó ba người đuổi kịp chỗ của La trưởng sử và gặp được ông ta.
Nghe được tin Ô Nhật Đồ đã chết, La trưởng sử cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, vuốt râu nói, "Ta làm trưởng sử cũng nhờ hắn giúp đỡ mấy lần rồi, thật ra hắn rất giảo hoạt, muốn giết hắn cũng không dễ dàng."
Lục Cảnh lại hỏi, "Trong thành còn ai thông tin nhanh nhạy không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận