Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 24: Đả thảo kinh xà

Chương 24: Đánh rắn động cỏ
Sự tình càng lúc càng trở nên khó phân biệt.
Na Đạt ngay từ đầu cũng giống như rất nhiều người khác đều cho rằng hắc vu sư Ngốc Ưng gây ra chuyện xấu, thi pháp để tai nạn giáng xuống thành phố trên ốc đảo này.
Nhưng theo điều tra thì lại liên lụy đến gia tộc cổ xưa đã thành lập Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn thuở ban đầu.
Sau đó lại phát hiện lão hộ tịch quan mà mình rất kính nể đã sớm bị cuốn vào trong đó từ 7 tháng trước, hắn có vẻ như biết chút gì đó nhưng lại không muốn thổ lộ.
Còn bây giờ sự tình lại một lần nữa xảy ra đảo ngược, tất cả mũi nhọn đều chĩa vào nhân vật số hai trong thành, người mà trong khoảng thời gian này luôn tích cực thăm dò phương pháp giải quyết tai nạn, đối kháng lại với Ngốc Ưng làm xằng làm bậy, người mà cư dân Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn đặt kỳ vọng cao, đó là Á Tư Đan.
Nữ chưởng quỹ hoàn toàn ngẩn người một hồi lâu, rồi nghe Lục Cảnh hỏi: “Lúc trước ngươi nói gia đình kia còn có một bé gái, hiện giờ cô bé đó ở đâu?”.
Tạp Phu sau khi nghe Na Đạt phiên dịch thì đáp: “Mất tích rồi, mà còn là mất tích trước khi cha nó chết nữa”.
“Mất tích ư?” Na Đạt cảm thấy có chút khó hiểu.
Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn trước đây tổng cộng cũng chỉ có ba vạn nhân khẩu, bây giờ còn chưa đến 20 ngàn, hơn nữa lại là ốc đảo sa mạc, rất khó liên lạc với bên ngoài, cho nên trong thành cũng không có người buôn bán người, cũng rất ít khi nghe nói có người mất tích.
“Đứa bé kia bao lớn, mất tích vào lúc nào?”.
“Khoảng 12-13 tuổi gì đó, còn thời gian mất tích thì ta không biết.” Tạp Phu nói.
“Bởi vì cha của cô bé không báo quan, cho đến đầu tuần có hàng xóm gặp ông ta say khướt ngã trước cửa nhà, đưa ông ta vào phòng thì mới phát hiện trong nhà không có ai, các loại hỏi tới ông ta mới nói con gái mình đã mất tích.”
“Cũng quá vô trách nhiệm rồi đấy.” Na Đạt bất mãn nói.
“Ta không biết, tửu quỷ là cái dạng đó mà.” Tạp Phu nói, “Ta đã nói hết những gì mình biết cho các ngươi rồi, xin nhờ nhất định phải cứu lấy Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn, và cả người dân trong tòa thành này nữa, ta còn trẻ không muốn chết, ngoài ra…”.
Tạp Phu lại nhìn quanh bốn phía: “Chuyện này liên lụy đến người trong phủ thành chủ, các ngươi tốt nhất đừng nói với ai khác là ta đã nói cho các ngươi biết, nhất là đừng để sư phụ ta biết, nếu không ta sẽ mất việc mất.”
Na Đạt hơi gật đầu, sau đó từ chỗ Tạp Phu hỏi được địa chỉ nhà tên tửu quỷ và tên con gái hắn, thấy chàng trai trẻ trợ lý vội vàng rời đi trước khi trời tối hẳn.
Sau đó Lục Cảnh cùng Na Đạt đi dạo một vòng xung quanh chỗ ở của tên tửu quỷ, kết quả ngoài các loại rượu ngon thì không tìm thấy thứ gì khác.
Ngay cả khoản tiền mà lúc trước hắn có được cũng đã không cánh mà bay, hiển nhiên trước khi hai người tới đã có người khác tới nơi này.
Thế là nữ chưởng quỹ nói với Lục Cảnh: “Có lẽ chúng ta nên trực tiếp đi tìm Á Tư Đan để vạch trần”.
“Vạch trần bằng cách nào?” Lục Cảnh hỏi.
“Đứng trước mặt chất vấn có phải hắn đã giết tên tửu quỷ hay không, và có phải con bé kia cũng bị người của hắn mang đi không?”.
“Trong tay chúng ta không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào, nếu hắn không thừa nhận thì sao?” Lục Cảnh lại hỏi.
“Vậy… vậy chúng ta đem những chuyện tốt mà hắn làm nói cho người khác, để người trong thành đều biết chuyện tai nạn này liên quan đến hắn.” Na Đạt tức giận nói.
“Mặc dù ta cũng đang nghi ngờ hắn, nhưng chúng ta vẫn chưa cách nào xác định được cơn bão cát hiện tại có phải là do hắn tạo ra không, và hắn có liên quan nhiều như thế nào.” Lục Cảnh lắc đầu.
Nếu là hai năm trước hắn có lẽ sẽ đồng ý với cách làm của nữ chưởng quỹ, thậm chí ngay đêm đầu tiên sẽ lẻn vào cung điện, nghĩ cách ép hỏi Ngốc Ưng.
Nhưng hiện tại Lục Cảnh thực sự đã điềm tĩnh trưởng thành hơn rất nhiều, Chương Tam Phong dạy hắn phải nhìn nhiều nói ít, trước khi mọi việc hoàn toàn sáng tỏ thì không nên quá nôn nóng đưa ra phán đoán, cho dù một vài đáp án nhìn qua có vẻ rất “Rõ ràng”.
Vì thế Chương Tam Phong còn cố ý kể cho hắn nghe một câu chuyện, kể về chuyện ông làm tiêu sư chưa bao lâu, một lần ra ngoài áp tiêu thì mang theo một người trông có vẻ gian xảo, nghe nói trước chuyến này hắn ta là một tên thổ phỉ.
Kết quả đi được một nửa, một người đồng hành khác bị mất túi tiền, thế là rất nhiều người đều cho rằng tên thổ phỉ kia đã lấy trộm, thậm chí còn ép tên kia giao tiền ra, người nọ bị ép quá nên đã treo cổ tự sát vào đêm đó.
Còn người mất tiền sau cùng không chịu nổi áp lực nên thừa nhận là do khuya hôm trước lén đi đánh bạc bị thua, lo lắng khi về nhà không biết ăn nói thế nào với vợ, nên mới nói dối là bị mất, không ngờ lại hại chết một người.
Ông đã mấy lần muốn lên tiếng giải oan cho tên kia nhưng rồi đều thôi.
Chuyện này để lại ấn tượng rất sâu cho Chương Tam Phong, vì vậy ông tự trách rất lâu, nói đáng lẽ ông nên ra mặt ngăn cản ngay từ đầu, đồng thời cũng muốn Lục Cảnh lấy đó mà làm gương.
Đương nhiên, Lục Cảnh không động đến Ngốc Ưng và Á Tư Đan cũng không phải là sợ làm oan người tốt.
Nhất là tên Ngốc Ưng kia, tên này rõ ràng cũng không phải là người tốt lành gì, hắn chỉ là không muốn đánh rắn động cỏ.
Mặt khác, cũng có chuyện áo cưới lúc trước, trong khi không biết rõ quỷ vật gây ra tai nạn là gì, mạo muội ra tay cũng không phải là một lựa chọn tốt.
Đối với Lục Cảnh bây giờ, giết người thì dễ thôi, và cho dù sau này có bị tất cả cư dân Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn hiểu lầm, dù sao thì hắn cũng có thể phủi mông một cái rồi bỏ đi.
Nhưng nếu sau khi giết người xong mà tai nạn không được giải quyết, vậy thì cư dân trong thành vẫn sẽ tiếp tục sống trong cảnh khốn khó.
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Na Đạt hỏi: “Đi tìm cô bé kia sao?”
“Ngươi sẽ không tìm thấy con bé đâu”.
“Tại sao? Chẳng lẽ người của Á Tư Đan đã bắt đi rồi sao?”.
“Người của Á Tư Đan chắc chắn không thể nào tìm thấy con bé, dù sao lúc cô bé mất tích thì cha cô bé vẫn còn sống khỏe mạnh, Á Tư Đan không có lý do gì phải động đến một bé gái như vậy trước. Hơn nữa nhìn cha cô bé, hình như ông ta không lo lắng chút nào, cá nhân ta vẫn có khuynh hướng cho rằng cô bé đã tự bỏ đi, hơn nữa rất có thể là đã sớm phát giác được nguy hiểm, khuyên cha đi cùng, nhưng ông ta đã không nghe lời, con bé hẳn là một cô bé rất thông minh, nhưng mà…”.
Lục Cảnh dừng lại một chút: “Nhưng tin xấu là đến Á Tư Đan còn không tìm được, thì chắc chắn tám phần là chúng ta cũng không thể nào tìm thấy con bé.”
“Ôi, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Con bé… Nếu con bé thật sự thông minh như ta nghĩ, chắc chắn sẽ chủ động tìm đến chúng ta thôi”.
Lục Cảnh nói: “Bởi vì nếu con bé cứ trốn như vậy cũng không phải là một cách hay, chờ đến khi Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn bị hủy diệt thì nó cũng sẽ chết thôi”.
Cho nên mục tiêu của con bé và chúng ta thực ra là giống nhau, nếu như con bé thực sự muốn ngăn cản Á Tư Đan hay ai khác, thì sẽ cần đến sức mạnh bên ngoài, còn việc của chúng ta là chứng minh mình là chỗ dựa mà nó có thể tin tưởng được”.
“Nói đến đây cũng phải cảm ơn Á Tư Đan, hắn giúp ta tạo thế, khiến ta trở thành người hùng và niềm hy vọng mới của Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn, nếu không mọi chuyện chắc không đơn giản như vậy đâu.”
Lục Cảnh nói: “Tiếp theo chúng ta chỉ cần làm cho con bé thấy rõ, là chúng ta không cùng một phe với Á Tư Đan là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận