Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 17: Chưa từng nghe thấy

Chương 17: Chưa từng nghe thấy Theo Lục Cảnh lần nữa vận chuyển Tiểu Kim Cương Kình, vật trong đan điền cũng một lần nữa tràn vào nhâm mạch. Hơn nữa lần này không còn chỉ là một tia, mà là một cỗ nội lực nóng bỏng lớn, khiến những nội lực kia xông vào kinh mạch một khắc, Lục Cảnh chỉ cảm thấy trong mạch máu như bị tưới một muôi dầu nóng hổi.
Căn bản không kịp nghĩ nhiều, hắn chỉ có thể cố gắng khống chế cỗ sóng nhiệt nóng nảy kia một đường hướng xuống. Lục Cảnh trước đây dù 3 tháng không có khí cảm, nhưng người ta, nếu ngay cả lý tưởng cũng không có, thì khác gì cá muối? Nên hắn sớm đã bắt đầu mong chờ việc tu luyện khi có khí cảm, tự nhiên cũng đã nghe sư phụ nói, đến tột cùng nội lực luyện đến mức nào mới có thể bắt đầu đả thông kinh mạch.
Kết quả Chương Tam Phong trả lời có chút cao thâm khó lường, chỉ vẻn vẹn bốn chữ —— đến lúc đó tự biết. Đáp án này hiển nhiên không thể khiến Lục Cảnh hài lòng, nên Lục Cảnh hỏi tiếp, đến lúc đó làm sao tự biết?
Chương Tam Phong nghĩ rồi nói, “Tình huống kinh mạch mỗi người khác biệt, có người khiếu huyệt vững như bàn sắt, rất khó xông mở, có người khiếu huyệt như cổng tre hờ khép, gõ nhẹ là mở, ngoài ra tiến triển nội công của mỗi người cũng không giống nhau, rất khó có một thời hạn chính xác. Như năm đó vi sư, từ lúc có khí cảm đến khi mở được khiếu huyệt đầu tiên cũng mất gần 9 tháng.”
Cuối cùng, Chương Tam Phong còn nói thêm, “Điều này nhất định không tính là nhanh, ta nghe nói bang chủ Trường Nhạc bang – người được thiên hạ đệ nhất bang – Lý bang chủ, lần đầu tiên xông huyệt lúc chỉ mới 7 tuổi, học võ chưa đầy 1 tháng. Nên khi hắn 20 tuổi xuất đầu đã là số ít cao thủ nhất lưu giang hồ, giờ đây, tuyệt học trấn phái của Trường Nhạc bang là Cửu Đỉnh Trường Sinh công đã được hắn luyện đến tầng thứ tám, càng không người nào địch nổi.”
“Còn có Yến nữ hiệp của Vân Thủy Tĩnh Từ Các, nàng cũng gần tuổi ngươi, nghe nói là đệ tử có căn cốt tư chất tốt nhất trong gần trăm năm nay của Vân Thủy Tĩnh Từ Các, lần đầu xông huyệt khi vừa tròn 5 tuổi, chỉ 19 ngày sau khi sư phụ giảng giải tâm pháp cho nàng đã đả thông hai mạch nhâm đốc, tiến vào hàng ngũ nhất lưu đương thời. Trong giới võ lâm chắc hẳn không ai nhanh hơn nàng.”
"Ngoài ra còn có Chiêu Minh tiểu hòa thượng của Huyền Không Tự, Bạch Ngọc công tử của Tiêu Dao sơn trang, Ngụy Tử Tiện trong đời thứ tám của Tẩy Kiếm Các... Những người này đều là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ, từ lúc luyện được khí cảm đến lần đầu xông huyệt thành công đều chưa đến 2 tháng, vi sư nói đến họ với ngươi cũng chỉ hy vọng dùng họ để khuyến khích con cố gắng, nỗ lực."
“Sư phụ, chẳng lẽ ngài cảm thấy sẽ có một ngày ta cũng có thể được như họ sao?” Lục Cảnh lúc đó mới trạm cọc được mấy ngày, hiển nhiên không hiểu rõ về tình hình bản thân, đầy lòng mong chờ hỏi.
Chương Tam Phong nghe vậy liền ho khan vài tiếng, hàm hồ nói, "Cứ luyện giỏi, tự nhiên... Cái gì cũng có khả năng. Tóm lại, con chỉ cần nhớ, đợi nội lực con tích góp đủ, khiếu huyệt tự nhiên sẽ có cảm ứng, đến lúc đó trong lòng con sẽ tự nhiên nảy ra ý niệm đi xông huyệt, đó là lúc xông huyệt đã đến. Tất nhiên, có thành công hay không vẫn là một chuyện khác."
Lục Cảnh cũng không biết bây giờ mình có phải là lúc đến thời cơ xông huyệt không, dù sao đơn thuần về ý niệm, đoán chừng không ai có thể so sánh với hắn được, hắn thậm chí không quan tâm có xông mở khiếu huyệt hay không, chỉ muốn đan điền của mình không còn đau nhức nữa là được. Cho nên lúc này, Lục Cảnh như một tên nam phụ cặn bã, hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của khiếu huyệt, nâng súng lên là bắn, đi thẳng vào vấn đề, không hề có một chiến thuật hay sách lược gì cả.
Khi cỗ nhiệt lưu nóng bỏng kia xông đến thạch môn huyệt dưới đan điền, liền gặp phải một sự cản trở rõ rệt. Lục Cảnh cảm nhận một phần nội lực như chạm phải một bức tường vô hình, rồi tan biến. Khoảnh khắc đó hắn thiếu chút nữa đã vui phát khóc, vì điều này chứng minh ý tưởng của hắn là đúng, cũng đồng nghĩa hắn đã tìm ra phương pháp xoa dịu cơn đau đớn ở đan điền! Mặc dù lượng dòng nước ấm biến mất trong đan điền không nhiều, nhưng chỉ cần hướng đi đúng, bước tiếp theo chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lục Cảnh khống chế cỗ dòng nước ấm liên tục đánh vào thạch môn huyệt, mà thạch môn huyệt cũng không phụ kỳ vọng, như một tảng đá ngầm giữa biển cả, mặc sóng gió tứ phương, mặc kinh đào cự lãng, ta cứ sừng sững bất động. Lục Cảnh đoán chắc đây chính là kiểu khiếu huyệt mà sư phụ nói ‘vững như bàn sắt’, trách sao hắn đứng tấn mãi mà vẫn không có khí cảm. Nếu như đặt trước ngày hôm nay, tám phần hắn sẽ rất thất vọng, vì điều này đồng nghĩa chấm dứt giấc mộng hành tẩu giang hồ, trở thành một đời đại hiệp. Nhưng giờ Lục Cảnh chỉ muốn giơ ngón cái lên, kích động hô lớn một tiếng: "Lão ca, xoắn ốc thật là vững!"
Đúng vậy, không sai, sự vững chãi như bàn thạch của thạch môn huyệt lúc này khiến hắn mừng rỡ vô cùng. Lục Cảnh đã cảm nhận rõ cảm giác đau trong đan điền giảm dần sau mỗi lần trùng kích. Cơ thể hắn không còn co rút nữa, tay chân cũng hồi phục năng lực hoạt động, như vừa được kéo trở về từ cõi chết.
Ngay lúc Lục Cảnh đang thầm mừng vì thoát khỏi cửa tử thì một biến cố đột ngột xảy ra! Thạch môn huyệt trước đó, nương theo sức một người, cần cù giúp Lục Cảnh tiêu hao lực trong đan điền, sau một vòng lại một vòng tấn công mãnh liệt, cuối cùng vẫn không chịu nổi mà xuất hiện một khe hở hiếm thấy, như một vết nứt bất ngờ trên viên ngọc bích vốn trong suốt hoàn mỹ. Chưa kịp để Lục Cảnh phản ứng, vết nứt đó đã bắt đầu điên cuồng lan rộng ra tứ phía, cuối cùng khiến cả viên ngọc bích cùng nhau sụp đổ!
Nội lực tràn đầy không còn bất kỳ vật gì ngăn cản, điều này khiến Lục Cảnh không khỏi nhớ lại khi còn nhỏ đi xem vỡ đê ở đập Tam Hiệp cùng cha mẹ. Tình cảnh trong kinh mạch của hắn bây giờ không khác gì cảnh tượng ngày đó. Hơn nữa, sau khi thạch môn huyệt bị xông mở, nội lực càng thêm thô tráng gấp ba lần, lao nhanh thẳng xuống dưới như trên vùng đất bằng phẳng, chỉ đến khi gặp huyệt quan nguyên mới chậm lại.
Lục Cảnh thấy vậy cũng hết lời để nói, chỉ có thể tiếp tục điều khiển cỗ nội lực này tiếp tục tấn công lên huyệt quan nguyên. Cảm giác đau trong đan điền khiến hắn không dám dừng lại, hắn cứ liên tục lặp đi lặp lại thao tác tấn công khiếu huyệt, đến khi toàn bộ nội lực trong đan điền cạn sạch, không còn một giọt, mới sợ hãi dừng lại.
Khi dòng nội lực cuối cùng biến mất, Lục Cảnh mới phát hiện ra nhâm mạch 24 khiếu huyệt vậy mà bị hắn một hơi xông mở năm cái rưỡi, là thạch môn, quan nguyên, trung cực, khúc cốt, hội âm, và khiếu hải phía trên âm giao đang lung lay sắp đổ. Lục Cảnh chợt nhớ tới lời sư phụ, nữ hiệp Yến của Vân Thủy Tĩnh Từ Các, từ khi luyện được khí cảm đến lần đầu xông huyệt chỉ mất 19 ngày, được cho là nhanh nhất võ lâm, vậy còn hắn thì sao? Phải biết rằng, từ khi sư phụ truyền thụ tâm pháp Tiểu Kim Cương Kình đến nay, mới chưa đầy hai ngày. Hơn nữa hắn còn một lần xông thông năm cái khiếu huyệt, chắc hẳn là chuyện chưa từng nghe thấy trong giới võ lâm.
Sau đó, Lục Cảnh kiểm tra lại cơ thể mình thì càng thêm sửng sốt. Hắn phát hiện mình vậy mà vẫn không có khí cảm! Nói cách khác, hắn vẫn không thể dựa vào thổ nạp thiên địa nguyên khí mà tiến hành tu luyện nội công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận