Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 144: Hủy diệt cùng tân sinh

Chương 144: Hủy diệt và tái sinh "Trước ngươi không phải nói ngươi cũng không có cách nào sao?"
"Lục Cảnh" ngẩn người, vô ý thức nói.
"Khi đó ngươi cũng không có nói còn có thể chia cho ta chút Hỗn Độn chi khí mà." Đạo hồn phách kia nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Lục Cảnh" nghe vậy tinh thần không khỏi chấn động, "Vậy còn chờ gì, ngươi mau nói cho ta biết muốn làm thế nào?"
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội... Ngươi vẫn chưa trả lời ta vấn đề lúc trước đâu." Đạo hồn phách kia nhắc nhở.
"Lục Cảnh" lần nữa ngậm miệng lại.
Mà đạo hồn phách kia cũng không thúc giục hắn, cứ ở một bên yên tâm chờ đợi.
Cuối cùng vẫn là "Lục Cảnh" thỏa hiệp trước.
Hắn rõ ràng sống so với bất cứ sinh vật nào trên thế gian này đều lâu hơn, lại còn có thân bất tử, mà ngược lại bởi vậy càng thêm sợ hãi cái c·hết.
So sánh mà nói, người nào đó vốn đã ôm ý niệm chắc chắn phải c·hết khi đến đây thì lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn đương nhiên cũng muốn s·ố·n·g sót, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ nhân gian trước đã.
Thế là, ván cờ giữa hai người rất nhanh liền phân ra kết quả.
Về sau, đạo hồn phách kia liền thấy một đoàn hào quang màu vàng óng vụt một cái bay về phía thần hồn của hắn.
Hắn bản năng muốn kháng cự, nhưng mà lại không tìm thấy bất kỳ phương pháp nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn đoàn hào quang màu vàng óng kia không chui vào thần hồn của mình.
Sau đó hắn cảm thấy một cỗ ấm áp lại thoải mái bao trùm lấy hắn, thần hồn cũng trở nên càng thêm ngưng thực.
"Đây là cái gì?" Đạo hồn phách kia kinh ngạc nói.
"Hồn tinh."
"Sao chưa nghe nói bao giờ?"
"Bởi vì cái thứ này chỉ có ta làm được, cái tên này cũng do chính ta đặt."
Âm thanh của "Lục Cảnh" nghe rất yếu ớt, "Chế tạo hồn tinh sẽ hao tổn thần hồn của ta, ta tổng cộng chỉ làm được hai viên hồn tinh."
"Một viên khác đâu?"
"..." "Lục Cảnh" trầm mặc.
"Thật xin lỗi lại nhắc tới chuyện đau lòng của ngươi..."
"Lục Cảnh" không muốn dây dưa vào vấn đề này, tiếp tục nói, "Ta chia ra một nửa thần hồn để chế tạo viên hồn tinh này, hấp thu sức mạnh của viên hồn tinh này, hồn phách của ngươi sẽ có thể trở nên mạnh ngang với ta."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó ngươi cũng không cần lo lắng việc ta chiếm giữ thân thể ngươi rồi không trả."
"Lục Cảnh" nói nhanh hơn, bởi vì một khắc đồng hồ đã trôi qua hơn phân nửa.
Đạo hồn phách kia thử, quả nhiên phát hiện cỗ lực lượng giam cấm hắn lúc trước đã yếu đi rất nhiều, hắn có một dự cảm mãnh liệt rằng chỉ cần tập trung tinh thần thì có khả năng lớn lấy lại được thân thể của mình.
Tuy nhiên hắn vẫn có chút không tin, "Ngươi tốt như vậy sao?"
"Ta nghĩ rằng ta muốn làm như vậy sao, ta chỉ là vì có thể sống sót mà thôi."
Trong lời nói của "Lục Cảnh" tràn ngập bất đắc dĩ cùng không cam lòng.
"Thần hồn tổn thương không có cách nào khôi phục, nói cách khác, từ nay về sau thần hồn của ngươi cũng sẽ cường đại như ta, ta không có cách nào cướp đoạt thân thể ngươi được nữa, cho nên 1 canh giờ sau, ta hy vọng ngươi cũng sẽ tuân thủ ước định, trả lại thần hồn cho ta."
Đây là tinh thần gì?!
Đạo hồn phách kia cũng bị cảm động, nhất là khi hắn lơ đãng đến Thái Hoàng Cung, thấy một đạo hồn gần giống với hắn về kích cỡ nhưng lại vô cùng yếu ớt, hắn rốt cục tin vào lời đối diện.
Thế là hắn gật đầu nói, "Yên tâm, giữ chữ tín luôn là mỹ đức của ta, bây giờ ta sẽ đi cứu chúng ta."
Nói xong, đạo hồn phách kia cũng không lảm nhảm nữa, tiếp quản thân thể.
Mà đạo hồn phách kia bên kia cũng không phản kháng, chủ động thu liễm khí tức, trốn ở một góc của Thái Hoàng Cung.
Lục Cảnh không mất quá nhiều sức, lại một lần nữa giành được quyền khống chế thân thể.
Và cảm giác đầu tiên của hắn không phải hưng phấn, cũng không phải vui mừng, mà là đau nhức.
Một nỗi đau mãnh liệt gần như xé nát hắn từ vùng bụng truyền đến, khiến Lục Cảnh suýt chút nữa tưởng mình đang sinh con.
Khó trách lúc trước con rồng đối diện với sự trấn an của hắn, cũng không muốn cùng hắn bình tĩnh đón nhận cái c·hết.
Bởi vì cảm giác này thực sự quá đau đớn.
Nhưng Lục Cảnh vẫn cắn răng từ trong tay áo lấy ra 2 tấm Băng Ngục Phù, ném lên thân con rồng kia cách đó không xa.
Sau đó hắn hỏi đạo hồn phách kia ở trong Thái Hoàng Cung, "Ngươi định lấy chỗ thịt nào?"
"Thì cứ trước ngực đi, dù sao chỗ đó đã bị ngươi mở tiền lệ rồi."
Lục Cảnh nghe vậy hơi gật đầu, không nói nhiều, rút kiếm chém điên cuồng, tốn sức chín trâu hai hổ cuối cùng cũng thành công cắt được một miếng thịt to cỡ bàn tay.
Và lúc này, thời gian để nội lực hồi phục đã rất gần.
Đạo hồn phách bên trong Thái Hoàng Cung rất lo lắng, bởi vì đến giờ phút này, hắn vẫn không biết Lục Cảnh rốt cuộc sẽ tiêu hóa khối thịt này như thế nào.
Mà người sau lúc này đang đánh giá vật trong tay.
Từ vẻ ngoài mà nói, miếng thịt này thực sự chẳng ra gì, trông nhăn nheo, giống như vừa kéo từ xác ướp ra vậy.
Nhưng để sống, Lục Cảnh vẫn phải nhét miếng thịt này vào miệng.
Hơn nữa không chỉ muốn nhét vào miệng, mà còn phải thuyết phục mình rằng đây là đồ ăn.
Bởi vì chỉ có như vậy, Tiểu A Khổ Man ở bụng mới phát huy được tác dụng, giúp hắn thành công tiêu hóa miếng thịt trong bụng.
Đạo hồn phách bên trong Thái Hoàng Cung nhìn Lục Cảnh nuốt miếng thịt, còn đang mong chờ xem Lục Cảnh sẽ thi triển thủ đoạn gì tiếp theo.
Nhưng kết quả sau một khắc, nó thấy Lục Cảnh không làm gì cả, miếng thịt mà phàm nhân không thể tiêu hóa lại bắt đầu được tiêu hóa một cách kỳ diệu.
Sao có thể như vậy được?!
Đạo hồn phách kia mở to hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy bi phẫn.
Hắn cảm thấy mình lại bị lừa rồi, giống như mười mấy vạn năm trước vậy.
"Ta không có lừa ngươi." Lục Cảnh lắc đầu, "Nếu như ngươi không cùng ta làm giao dịch, trực tiếp nuốt vào là vô dụng."
Nghe câu này, sự phẫn uất của đạo hồn phách kia mới giảm bớt một chút.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt của hắn lại trở nên khó coi.
"Sao vậy?"
"Ngươi nuốt miếng thịt quá ít, Hỗn Độn chi khí bên trong không đủ."
Thật ra không cần con rồng kia nhắc nhở, Lục Cảnh cũng đã nhận ra biến đổi trên cơ thể, hắn giống như mở ra một cuộc tiến hóa, nhưng mà năng lượng hắn hấp thụ được, hoàn toàn không đủ để chống đỡ các tế bào trên dưới toàn thân đều hoàn thành sự lột xác.
Mà lúc này, động thủ cắt thịt đã không kịp.
Cũng may Lục Cảnh liếc mắt nhìn xung quanh, thấy cái đuôi bị con rồng kéo xuống lúc trước.
Thế là Lục Cảnh chạy thẳng đến, nắm lấy cái đuôi nhét vào miệng.
Đồng thời nhắm mắt, không ngừng thôi miên bản thân trong lòng, đây chỉ là một cây râu mực to.
Lục Cảnh dùng hết sức lực mới nuốt được thứ hương vị khó tả đó xuống.
Sau đó hắn cảm giác được biến hóa trong cơ thể càng mãnh liệt hơn.
Tình huống trong hai đan điền vốn đã rất tệ, giờ trong người lại xuất hiện lực lượng thứ ba hung hãn, tàn phá bừa bãi khắp nơi.
Những nơi nó đi qua, dù là xương cốt, kinh mạch hay khí quan đều bị phá nát, nhưng cũng gần như cùng lúc, chúng lại tái tạo, trên vị trí cũ, mọc ra những vật thay thế hoàn toàn mới.
Hủy diệt và tái sinh tràn ngập trong cơ thể Lục Cảnh.
Và đúng lúc này, đan điền phía dưới của hắn lại đón nhận một đợt hồi phục mới.
Lục Cảnh nghe thấy tiếng vỡ vụn, sau đó thì ngã chổng vó xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận