Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 158: Thủy mặc màu vẽ

Chương 158: Thủy mặc màu vẽ
Nghe lời nói của người đàn ông ria mép, Lục Cảnh biết rõ việc này không nên chậm trễ. Cũng không nói nhảm nữa, vỗ vai người đàn ông ria mép rồi nói, "Tuyền Cơ ở đâu?"
"Bình thường nàng đều ở trên lầu đọc sách một mình, vẽ tranh, đợi buổi tối thư viện đóng cửa nàng liền xuống theo ta, đương nhiên, đôi khi thư viện không có ai đến xem sách, nàng cũng sẽ vụng trộm tới tìm ta, nhưng một khi có người vào lầu, nàng liền sẽ lập tức trở lại."
Người đàn ông ria mép dường như sợ Lục Cảnh hiểu lầm, vẫn giải thích, "Ta và Tuyền Cơ ban đêm đều ngủ riêng giường, vào ban ngày cũng không có bất kỳ cử chỉ nào quá phận, cho nên sư đệ đừng xem Tuyền Cơ như loại phụ nữ lẳng lơ, lát nữa gặp nàng, nhất định phải có lễ phép, tuyệt đối không thể dùng lời lẽ khiếm nhã. Tuyền Cơ là người con gái có tài năng nhất mà ta từng gặp, không những cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, hơn nữa sách đọc còn nhiều hơn ta, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, cho dù một chút sách vở khó hiểu nàng đều có thể đọc trôi chảy, quả thật là đệ nhất kỳ nữ." Người đàn ông ria mép nói từ tận đáy lòng.
Lục Cảnh không nhịn được trợn mắt, "Dư sư huynh, huynh có từng nghĩ tới có lẽ vì thân phận của nàng vốn là như vậy?"
"Thân phận? Thân phận gì?" Người đàn ông ria mép sững sờ, hỏi.
"Quên đi, cũng không quan trọng." Trong khi nói chuyện, Lục Cảnh và người đàn ông ria mép đã cùng nhau vào thư viện, sau đó thẳng đến tầng cao nhất mà đi.
Lục Cảnh vì đi nhanh nên ở phía trước, kết quả khi bước vào tầng thứ sáu, vừa đặt chân xuống, liền thấy trước mặt trên giá sách, một cuốn sách đột nhiên mở ra. Ngay sau đó những chữ bên trên như từng thanh tiểu kiếm, từ trang giấy nhảy ra đâm về phía mặt hắn!
Lục Cảnh thấy thế vội vàng đưa hai cánh tay lên che trước mặt, sau đó cảm giác như cánh tay bị một đoàn ong vò vẽ đốt! Nếu không có Hỏa Lân Giáp hộ thân, lúc này cánh tay hắn sợ đã máu chảy đầm đìa một mảng.
Nhưng cho dù hắn đã chặn được lớp chữ thứ nhất, đòn tấn công đột ngột vẫn chưa dừng lại, tiếp đó trang thứ hai những chữ cũng bắt đầu chuyển động! Sau đó những cuốn sách xung quanh cũng bắt đầu ngọ nguậy muốn động đậy.
Đúng lúc này, bên tai Lục Cảnh truyền đến một giọng nói dịu dàng dễ nghe, "Văn Xương đấu thượng bán nguyệt hình, Câu Trần đuôi hướng bắc cực đỉnh, Âm Đức môn tinh lưỡng hoàng tụ, Thái Tôn chỉ hướng tam công minh."
Lục Cảnh là người từng đạt giải nhất trong cuộc thi về thiên tượng của thư viện, nên biết rõ giọng nói kia đang đọc mấy câu thơ trong Bộ Thiên Ca, đều liên quan đến tinh tượng, thế là Lục Cảnh làm theo chỉ dẫn của giọng nói kia, bước chân theo đó.
Một lát sau, khi hắn bước xuống một bước cuối cùng, những chữ nhỏ chen chúc xông tới rốt cuộc đều biến mất không thấy, mà những cuốn sách trên giá sách kia cũng lại một lần nữa yên tĩnh trở lại. Mà lúc này người đàn ông ria mép mới thở hổn hển chạy tới từ phía dưới, miệng vẫn gọi, "Ngươi đừng... đừng có chạy nhanh như vậy chứ, trên tầng cao nhất toàn sách cấm, hơn nữa còn có trận pháp bảo vệ."
Kết quả vừa nói xong thì thấy Lục Cảnh đã bình yên đứng trong phòng, mà trận pháp lẽ ra phải có tác dụng thì không có chút phản ứng nào.
"Ồ!" Người đàn ông ria mép hơi kinh ngạc, "Trận pháp sao lại bị phá?"
Một bên khác Lục Cảnh đã đưa tay về một phía nói, "Đa tạ Tuyền Cơ cô nương giúp đỡ."
Kết quả nơi đó không có chút động tĩnh nào, đến một lúc sau, giọng nói dịu dàng dễ nghe lúc nãy mới lại vang lên, sâu xa nói, "Ngày này, cuối cùng vẫn là đến sao?"
Lục Cảnh đương nhiên biết rõ nàng nói ngày này là ý gì, vì vậy nói, "Tuyền Cơ cô nương hiểu lầm, ta không phải người đến bắt ngươi."
"Không khác nhau," giọng nói dịu dàng dễ nghe tiếp tục, "Sự tồn tại của ta đã bị người bên ngoài Dư tiên sinh biết, thì tin chắc không bao lâu sẽ có người thứ ba, thứ tư biết... rồi toàn bộ thư viện sẽ biết."
"Ta dù chưa từng gặp vị Hoàng giám viện, nhưng nghe đồn hắn là người thiết diện vô tư, lời nói như đinh đóng cột, mà theo quy định của thư viện, ta nhất định phải trở về trong sách, nếu vậy ta cần gì phải liên lụy Dư tiên sinh chứ?" Chủ nhân giọng nói kia vừa nói, vừa đi ra từ sau một dãy giá sách gần bức tường phía tây.
Nàng không phải là loại mỹ nhân đúng nghĩa, ngũ quan nhìn khá bình thường, chỉ có thể nói là xinh hơn so với các cô gái bình thường một chút, nhưng chính cái ngũ quan không mấy nổi bật này, khi kết hợp lại với nhau lại cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái. Tựa như một bức tranh thủy mặc, khi nhìn riêng từng nét bút không có gì đặc biệt, nhưng khi ghép lại, chỉ bằng vài nét chấm phá, đã phác họa nên một cảnh tượng khó tả.
Nữ tử tên Tuyền Cơ đưa một quyển sách cho Lục Cảnh, lại cười với người đàn ông ria mép, "Ta vốn chỉ xin ngươi cho ta xem ba ngày rồi trả ta lại, không ngờ một lần nhìn mà đã một năm, dù thế nào đi nữa, đa tạ Dư tiên sinh quãng thời gian qua."
"Ta dù chưa ra khỏi lâu này, nhưng cũng đã từ trên trang sách duyệt hết cảnh phồn hoa nhân gian, coi như không uổng công đến thế gian này một chuyến."
"Không, không không, khoảng thời gian này rõ ràng là cô chiếu cố ta." Người đàn ông ria mép khoát tay nói, tiếp đó dường như có chút gấp gáp, "Cô đừng vội cáo biệt, chuyện... chuyện chưa hết mà..."
"Dư tiên sinh không cần giấu ta, vừa nãy khi thấy người đưa tin ở đùi anh biến sắc, cả người hoang mang lo sợ, ta ở chung với anh một năm, chưa từng thấy anh thất thố như vậy, nếu có biện pháp thì sao anh lại như vậy." Tuyền Cơ thở dài nói.
"Ta... ta ta, đây không phải là đã tìm ra biện pháp sao," người đàn ông ria mép chỉ vào Lục Cảnh, "Hắn đã đảm bảo với ta rồi, nhất định có thể giúp cô vượt qua nguy cơ này."
"???" Một bên Lục Cảnh không nhớ rõ lúc nào mình đã buột miệng nói ra lời như vậy, phải biết rằng người đến là Quách thiếu giám, lần đối mặt ngắn ngủi trước, Lục Cảnh phát hiện mình căn bản không nhìn thấu được người đàn ông trước mắt. Mà cái sau nhìn vào ánh mắt hắn giống như đã nhìn rõ tất cả. Muốn che giấu người này quả thực không dễ dàng.
Nhưng Lục Cảnh biết rõ người đàn ông ria mép nói vậy là để trấn an Tuyền Cơ, nên ngược lại cũng không vạch trần, trái lại còn gật đầu theo lời hắn, "Yên tâm, có ta ở đây chắc chắn không sao."
Mà như thể để đáp lại lời hắn, một khắc sau ba người đã nghe thấy tiếng dưới lầu vọng lên, "Người đi đâu rồi?"
"Là Quách thiếu giám!" Mặt người đàn ông ria mép lập tức trở nên trắng bệch, run rẩy nói, "Sao... sao đến nhanh như vậy!"
"Người đến là Ti thiên giám đương nhiệm thiếu giám Quách Thủ Hoài?" Tuyền Cơ sắc mặt cũng thay đổi, thất thanh nói.
Nàng hiển nhiên cũng nghe nói hoặc biết nhiều về Quách Thủ Hoài, biết rõ vị thiếu giám này lợi hại. Trong ba người thì ngược lại Lục Cảnh là người trấn định nhất, dù sao hắn không phải lần đầu tiếp xúc với Quách Thủ Hoài, gia hỏa này tuy khó đối phó nhưng cũng không phải là quái vật. Nghĩ tới cũng không đến nỗi không có chút biện pháp nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận