Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 63: Sư huynh cứu ta

"Bọn họ rõ ràng không thu hoạch được gì, đều đã định rời đi, tại sao còn muốn động thủ?" Thanh Trần hướng phía liêu phòng nói.
Một lát sau, một cánh cửa phòng mở ra, một trung niên đạo nhân từ bên trong bước ra.
Nếu Lục Cảnh lúc này còn mở mắt, liền sẽ nhận ra người trung niên đạo nhân này chính là một trong 4 đạo nhân ở liêu phòng lúc nãy, người phụ trách tuần tra đường xá.
"Sư huynh, bọn họ là người ti thiên giám, sở dĩ tìm được tới nơi này nghĩa là bọn họ đã bắt đầu nghi ngờ Tê Hà quan. Thả bọn họ đi, có lẽ sau một khắc, những giám sát của ti thiên giám sẽ giết tới đây."
"Nếu như ngươi cứ vậy mà thu tay lại, không làm gì hết, dù ti thiên giám có nghi ngờ ngươi thì thế nào? Bọn chúng dù có phái người đến cũng không tìm thấy chứng cứ gì." Thanh Trần lạnh lùng nói.
Trung niên đạo nhân nghe vậy cười khổ, "Sư huynh đạo pháp cao thâm, đã lĩnh ngộ đạo thanh tĩnh vô vi, sư đệ ta rất bội phục, nhưng huynh biết rõ, ta từ nhỏ đã khác huynh. Huynh muốn ta không làm gì, chẳng khác gì giết ta."
"Hừ, có lẽ lúc đầu ta nên giết ngươi, cũng đỡ ngươi cùng những người không đâu kia qua lại, dẫn tới nhiều mầm tai họa như vậy."
"Sư phụ đã từng nói lúc trắc mệnh cho chúng ta, huynh đệ ta định đi trên hai con đường hoàn toàn khác biệt. Vì vậy, người trước khi lâm chung đặc biệt dặn dò phải giúp đỡ lẫn nhau."
Trung niên đạo nhân nói, "Vả lại, ta cũng đã đủ cẩn thận rồi. Ở bên ngoài đi lại, ta luôn dùng thân phận Đông Hoa chân nhân. Còn ở đây, ta chỉ là một đạo nhân bình thường, không biết vì sao lại bị ti thiên giám để mắt tới."
"Thiên hạ này xưa nay không có bức tường kín gió." Thanh Trần nói, "Muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm."
Trung niên đạo nhân thở dài, "Ta biết, chỉ là nghĩ tới tối nay về sau, ta phải tách khỏi sư huynh, không còn được đánh cờ với huynh nữa. Cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, nên ta mới hơi xúc động vậy thôi."
"Lảm nhảm suốt ngày, muốn đi thì đi đi, ta cũng không phải không tìm được người đánh cờ cùng ta." Thanh Trần nghiêm mặt nói.
"Được thôi."
Trung niên đạo nhân nói xong liền lấy ra một cái bao tải từ phía sau, muốn bỏ Tạ Lý Lý và Lục Cảnh vào trong. Lại bị Thanh Trần ngăn lại.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Đem bọn hắn đi."
"Đem bọn hắn đi làm gì?"
"Đương nhiên là để có thêm vài con bài hộ thân. Vạn nhất bị người ti thiên giám bao vây, có con tin trong tay, ít ra cũng còn đường thương lượng."
"Tạ Lý Lý là con gái của Tạ phủ, đại lý tự thiếu khanh, nàng không liên quan đến ti thiên giám." Thanh Trần nói.
"Ta biết. Nàng trước đây đến Tê Hà quan, công khai là tìm huynh đánh cờ. Nhưng thực chất là thăm dò chuyện của ti thiên giám, nàng đích xác không phải người của ti thiên giám. Nhưng mà..."
Trung niên đạo nhân dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Ta đem nàng đi, cũng là để nói cho huynh, nàng rõ ràng đã đổ hết tội bị mê đảo lên đầu của huynh."
"Mối họa này nếu không diệt trừ, không chỉ ti thiên giám, mà đại lý tự e là cũng sẽ tìm sư huynh gây phiền phức."
"Cho nên ngươi muốn mang theo nàng, căn bản không phải chuẩn bị cho mình thứ gì hộ thân, mà là định sau khi an toàn sẽ tìm chỗ giết nàng?" Sắc mặt Thanh Trần trở nên rất khó coi.
Trung niên đạo nhân thở dài, "Sư huynh, huynh cần gì phải cố hỏi, để bản thân rơi vào thế lưỡng nan?"
"Cái rắm chó lưỡng nan!" Thanh Trần nói, "Ngươi muốn cút thì cút đi, tốt nhất cũng đừng quay lại. Nhưng người phải cho ta giữ lại, cả hai người!"
"Ta không muốn tranh cãi với huynh, sư huynh."
Trung niên đạo nhân lắc đầu, vừa bóp pháp quyết, vừa lẩm bẩm. Một lúc sau, Thanh Trần phát hiện miệng mình như bị may lại, không thể mở ra.
Thanh Trần chỉ vào trung niên đạo nhân, tựa hồ muốn mắng lớn, mặt hắn đỏ bừng lên nhưng vẫn không nói được một chữ nào.
"Ta đi." Trung niên đạo nhân ôn tồn nói.
Nhưng mặt Thanh Trần càng đỏ, tay cũng run lên.
Trung niên đạo nhân cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường. Vừa quay người thì thấy Lục Cảnh vốn đang nằm gục trên mặt đất, không biết từ khi nào đã đứng lên, hơn nữa còn đứng sau lưng hắn.
Trung niên đạo nhân giật mình nhảy dựng, sắc mặt giống như gặp quỷ, "Ngươi... Ngươi uống phù thủy nhập mộng của ta mà vẫn còn tỉnh được?"
"Khó được gặp lại bạn cũ, ta đương nhiên không thể ngủ được." Lục Cảnh nói xong, một tay đã túm lấy cánh tay trung niên đạo nhân, trong khi tay kia vẫn đang vụng trộm bóp pháp quyết.
Bị kéo mạnh một cái, lập tức đau đớn không thể làm gì.
"Bạn cũ, có lẽ... Nhưng chúng ta đâu có quen nhau?"
"Không sao, lúc đầu ta cũng đâu nhận ra ngươi, dù sao chúng ta bây giờ cũng không giống hồi đó lắm." Lục Cảnh nói.
Thấy đối phương đã áp sát, trung niên đạo nhân biết mình đang đối diện thời khắc sống còn, không còn dám giữ lại bất kỳ điều gì. Tay còn lại luồn vào trong ngực áo.
Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy hàn quang trước mắt lóe lên.
Có vật gì từ ống tay áo Lục Cảnh bay ra, trúng vào cổ tay của hắn!
Một chồng phù lục từ tay trung niên đạo nhân rơi ra, chưa kịp phát động, đã rơi xuống đất.
Trung niên đạo nhân trong mắt hiện lên vẻ đau xót.
Đây là số vốn hắn tích lũy được sau nhiều năm, không ngờ ngay cả chút tác dụng cũng không có.
Vốn với sự cẩn trọng và tu vi của hắn, không nên bại nhanh và triệt để như vậy. Chỉ cần kéo giãn được khoảng cách, hắn đã có biện pháp ứng phó chiêu công kích của Lục Cảnh, thậm chí có thể thong dong rút lui.
Cũng giống như lần ở trong hoàng thành trước kia.
Sau khi Thư Họa ngã xuống, đối mặt với một đám cao thủ ti thiên giám, hắn vẫn có thể trốn thoát.
Nhưng lần này, hắn không ngờ Lục Cảnh sau khi uống phù thủy của hắn không những không hôn mê, mà còn có thể đứng dậy, và hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lục Cảnh áp sát.
Đừng nói là hắn, dù là đại tu sĩ 4-5 cung, một khi bị cao thủ nhất lưu áp sát, cũng rất khó thi pháp.
Lục Cảnh nhanh chóng điểm vài huyệt đạo trên người trung niên đạo nhân. Khi hắn thu tay về, quay đầu lại thì thấy Thanh Trần đang khom lưng, nhặt một tấm bùa chú dưới đất.
"Sư huynh, cứu ta!" Trung niên đạo nhân kêu lên.
Thanh Trần liếc nhìn Lục Cảnh, lại nhìn trung niên đạo nhân, cuối cùng chần chờ giơ phù lục lên, "Thả hắn đi."
"Ngươi có biết sư đệ của ngươi đang bày ra một trận tập kích nhằm vào Lâm An phủ không? Hắn định dùng tính mạng của trăm vạn bách tính để giao dịch với ti thiên giám." Lục Cảnh thản nhiên nói.
Thanh Trần sắc mặt chấn động, hỏi trung niên đạo nhân, "Lời hắn nói có thật không?"
"Giả, hắn nói vậy chỉ muốn ly gián chúng ta." Trung niên đạo nhân vội vàng nói, "Sư huynh còn ở kinh thành, sao ta lại nỡ hại cả huynh?"
"Nhưng mấy ngày nay, đích xác ngươi đã liên hệ lén lút rất nhiều lần với không ít kẻ khả nghi." Thanh Trần nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận