Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 442: Vũ Châu

Chương 442: Vũ Châu
Mặc dù Lục Cảnh nhiều lần nói mình không cần miêu tuyến thảo gì, nhưng nhóm nữ tử váy tím vẫn khăng khăng luyện ra các loại đan dược rồi chia cho Lục Cảnh một nửa. Thấy thực sự từ chối không được, Lục Cảnh cuối cùng đành để bọn họ đưa thẳng đan dược đó đến chỗ Ôn Tiểu Xuyến.
Bởi vì hắn nghĩ đi nghĩ lại, Yến Quân là người không cần lo lắng nhất, mà Hạ Hòe, không tính Lục Cảnh chính mình là một tuyển thủ như có thẻ Bug, là người có tư chất bí lực tu luyện tốt nhất trong đám tân sinh của thư viện, nhu cầu đối với đan dược phụ trợ tu luyện cũng không lớn đến thế. So ra thì Ôn Tiểu Xuyến có lẽ cần đến nhất, dù sao về độ lười, Ôn Tiểu Xuyến và hắn cũng ngang nhau, ngày thường đều không hề tu luyện đàng hoàng, cứ tiếp tục như thế chắc cũng chỉ có thể học Hàn lão sư 'cắn thuốc' mà thành người phàm thôi.
Mà nói đến 'cắn thuốc', Lục Cảnh lại nhớ đến lần trước mình có được tờ giấy mua bán đất từ chỗ Ôn đại nương. Vì tờ giấy mua bán đất đó, Lục Cảnh cũng từ giai cấp vô sản sa vào thành giai cấp địa chủ, có được hơn 1700 mẫu đất, mà hiện giờ hơn 1700 mẫu đất đó vẫn chưa có gì được sản xuất, cứ thế mà bỏ không ở đó.
Vừa lúc hắn lại vừa đột phá thành tu sĩ Nhị Cung, hai mảnh dược điền nhỏ hắn khai khẩn trước kia không còn đủ, lại thêm nợ cũ của Hồ Quang chưa trả xong, lại gánh thêm nợ mới Sơn Hỏa, nên Lục Cảnh bây giờ càng thêm mãnh liệt ham muốn kiếm tiền. Thế là việc khai phá hơn 1000 mẫu đất kia cũng tự nhiên được đưa lên lịch trình.
Thấy trời còn chưa tối hẳn, Lục Cảnh quyết định đi đó một vòng. Thế nên sau khi từ biệt nhóm nữ tử váy tím, hắn đến vườn thuốc của mình, thi triển một hồi 'xanh um tươi tốt', tiện tay lấy một túi hạt giống nhân sâm, sau đó đến tìm Hoàng giám viện, thuật lại sơ lược chuyện xảy ra ở Lăng Dương, rồi dẫn A Mộc và mèo đen đến Vũ Châu.
Vũ Châu, từ xưa đã có danh tiếng là kho lúa của phương Bắc. Tuy có lẽ không bằng mấy châu lớn chuyên sản xuất lương thực ở phương Nam, nhưng hơn ở chỗ gần kinh sư, việc vận chuyển thuận tiện, nhất là trước khi kênh đào còn chưa được đào thông, hơn một nửa số ngô ở kinh sư đều có nguồn gốc từ Vũ Châu.
Nhưng nói thật trớ trêu, lần này biến động, Vũ Châu là một trong những châu bị ảnh hưởng đầu tiên, một trận đại hạn khiến Vũ Châu, vốn là châu sản xuất lương thực, gần như mất mùa, thế mà thuế má ngày xưa cũng không hề giảm đi bao nhiêu. Triều đình lại phái quân đội đi trấn áp phản loạn ở phía Tây, phần lớn lương thảo cần thiết đều phải huy động từ dân gian, ba yếu tố này chồng chéo lên nhau khiến người dân Vũ Châu nổi lên tâm tính chống đối mang tính cách mạng.
Trong một thời gian, người vào rừng làm cướp rất nhiều, mà triều đình thì thân mình còn lo chưa xong, chỉ phái quân đội đóng ở ven đường bảo vệ những thành trấn quan trọng, sau đó dựa vào hương binh các nơi đi tiễu phỉ. Nhưng do vấn đề lương thảo và quân phí không đủ, sự hăng hái của các đội hương binh cũng không cao lắm, diệt phỉ cũng có cũng được mà không cũng không sao, tình hình Vũ Châu đương nhiên ngày càng khó tốt lên. Dù hiện giờ hạn hán đã qua, nhưng chẳng còn ai còn tâm tư trồng trọt nữa.
Ôn đại nương lúc đưa giấy mua bán đất cho Lục Cảnh đã từng nhắc nhở hắn, nói mảnh đất vuông đó hiện đã bị một đám giặc cướp chiếm mất. Lục Cảnh lúc này liền tính đi hỏi thăm đám đó một chút.
Hắn mua giống nhân sâm cùng nông cụ trong huyện thành, sau đó tìm người nghe ngóng địa điểm rồi đuổi trước khi cửa thành đóng mà ra khỏi thành. Hắn đi một mạch về hướng bắc tầm 30 dặm, xem như đã bước vào địa phận của mình.
Lục Cảnh ngẩng đầu lên nhìn, có thể thấy những cánh đồng lớn đã bỏ hoang, ở giữa các bờ ruộng vẫn còn làng mạc và nhà cửa, chỉ là hầu hết các nhà đều cửa lớn mở toang, trông có vẻ đã lâu không có người ở.
A Mộc thì lại rất thích cảm giác trống trải không người này, nó có thể bỏ mũ rộng vành dùng để che thân phận xuống, ở trên ruộng vung đôi chân nhỏ mà chạy lung tung khắp nơi. Vì tốc độ quá nhanh, khiến mèo đen trên đầu cũng chóng mặt, tìm cơ hội nhảy xuống, rồi lại trèo lên vai Lục Cảnh.
Còn Lục Cảnh lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất, bốc nắm đất để xem xét chất đất. Chỉ bằng ánh mắt mới nhập môn này của hắn cũng có thể thấy chất đất ở đây rất tốt. Vì Vũ Châu vốn là kho lúa phương bắc, lại thêm lúc trước Ôn đại nương mua một khu đất lớn như vậy, cũng là để trồng lương thực nấu rượu, đương nhiên là chọn nơi có đất tốt, chỉ là không ngờ sau này lại phát sinh chuyện khiến vốn đầu tư này của nàng trôi theo dòng nước, cuối cùng lại tiện nghi cho Lục Cảnh.
Lục Cảnh cũng rất hài lòng về đất đai dưới chân, chỗ này có lẽ không bằng núi sau thư viện, nhưng được cái có diện tích lớn hơn, nếu mà đều trồng đầy nhân sâm, không, chỉ cần tùy tiện vẽ ra 100 mẫu đủ loại nhân sâm, Lục Cảnh cảm thấy mình trả hết món nợ khổng lồ kia chỉ còn là chuyện sớm muộn. Sau này không khéo còn có thể thành người giàu nhất Vũ Châu 'coong coong'.
Đương nhiên cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, trước khi trồng sâm, Lục Cảnh cần phải thu xếp cho chính mình ổn thỏa trước. Hắn liếc nhìn A Mộc đang bắt châu chấu ngoài ruộng, cũng không gọi nó, cứ thế đi về phía chân núi.
Lục Cảnh vì phải bỏ tay ra xách nông cụ nên lần này không cầm thiền trượng, hắn hiện đang vác hai cái xẻng, hai cái cuốc, dưới nách còn mang một cái liềm dao. Còn bên hông thì đeo túi đựng hạt giống, y hệt một druid phiên bản người thật.
Kết quả gần đến chân núi, Lục Cảnh cuối cùng thấy trong một căn nhà lụp xụp có khói bếp bốc lên, hắn nhanh chân hơn đi tới, vừa hay người ở trong túp lều đó cũng đi ra. Đó là một nam hài người gầy yếu, trông tầm 12-13 tuổi, trước đời của Lục Cảnh thì hơn nửa vẫn còn đang học tiểu học.
Nhưng mà trước mắt thằng bé này trên người thật sự không có bao nhiêu sự ngây ngô và thuần chân của tuổi đó, nó mặc một bộ đạo bào rõ ràng là không vừa người, trên đạo bào còn có vết máu, ngoài ra trên cổ còn quấn một chiếc khăn tay, kiểu khăn tay rõ ràng là đồ của nữ tử. Nhưng thứ bắt mắt nhất là thanh đao bổ củi bên hông nó, lưỡi đao đã mài rất sắc bén.
Thằng bé trai kia thấy Lục Cảnh tiến đến thì ngẩn người, rồi ngay lập tức ném chén canh đang cầm trong tay, rút phắt thanh đao bổ củi ra, nói với Lục Cảnh, "Đứng im đó! Mau móc hết đồ có giá trị trên người ra!"
"Vì sao?"
"Cái gì vì sao," nam hài nhi khua cái đao bổ củi trong tay, "Gặp hảo hán thì đương nhiên phải hảo hảo hiếu kính, rồi sau đó quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, lẽ đó không ai dạy ngươi sao?!"
"Hảo hán? À, ngươi đang nói đám thổ phỉ à, sao ngươi cũng giống vậy?"
"Phi!" Nam hài nhổ toẹt một cái sang bên, rồi giơ cái đao bổ củi lên trước ngực, mắt lộ vẻ hung ác nói, "Bạn hữu, nói nhầm là phải trả giá đắt đó."
"Bản đại gia cho ngươi cơ hội cuối, mau móc tiền bạc và đồ ăn trên người ra! Nếu không ta sẽ chặt đầu ngươi xuống làm bô, cây đao này của ta dưới đã từng có mấy tên mù chết rồi đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận