Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 35: Cao nhân tiền bối

Sau khi Lục Cảnh báo lên sư thừa mới phát hiện bầu không khí trong quán trọ có chút tẻ nhạt.
Ngụy Tử Tiện lục lọi trong đầu một hồi, kết quả đối với cái tên Chương Tam Phong này một chút ấn tượng cũng không có, còn về cái danh hiệu Phiên Thiên Diêu Tử kia... thì ngược lại có không ít người gọi như vậy, độ phổ biến trong giang hồ rất cao, cơ bản cũng giống như cẩu đản, xuân hoa trong thôn vậy thôi, nhưng đều là những nhân vật tiểu tốt không có danh tiếng gì.
Ngụy Tử Tiện trước đây còn chưa thấy Lục Cảnh, trước hết thấy Lục Cảnh lộ ra một tay công phu kia. Trong mắt Ngụy Tử Tiện, hòa thượng rượu thịt chả khác gì phế vật, nhưng dù sao cũng là phế vật tam lưu đỉnh phong, chân trước vừa ra khỏi cửa chân sau liền bị người ném vào lại, đủ để chứng minh võ công của thiếu niên trước mắt không hề tầm thường.
Mà người như vậy, sư phụ của hắn sao có thể là hạng người bình thường? Sở dĩ không nổi danh, nghĩ chắc là do đối phương là ẩn thế cao nhân, không quan tâm danh lợi hư ảo thôi.
Ngụy Tử Tiện tuy cao ngạo, nhưng đối với những nhân vật mà hắn coi trọng cũng khá lịch sự, cộng thêm chuyện Lục Cảnh cứu Hạ Hòe trước đó, liền gật đầu nói, "Cao nhân tiền bối, trò chơi phong trần, khiến chúng ta đám tục nhân đây phải ao ước."
Lục Cảnh biết rõ Ngụy Tử Tiện đại khái là hiểu lầm chuyện gì đó, Chương Tam Phong là người rất tốt, đối với tên đồ đệ này cũng rất tốt, nhưng chỉ là một tiêu sư bình thường đã về hưu của tiêu cục, hiển nhiên không liên quan gì đến cao nhân tiền bối.
Nhưng Lục Cảnh cũng không để trong lòng, hắn biết rõ những lời Ngụy Tử Tiện nói mang tính khách sáo nhiều hơn, nghĩ thầm, xem ra vị đại sư huynh của Tẩy Kiếm Các này cũng không đến nỗi khó gần như trong lời đồn, người tuy hơi ngạo kiều nhưng xem ra trước mắt vẫn có thể nói chuyện bình thường.
Chỉ là Lục Cảnh không biết rằng mình vẫn còn quá đơn giản.
Ngụy Tử Tiện là ai? Đại sư huynh của Tẩy Kiếm Các, thiên tài bất thế trên Thanh Vân bảng, nổi tiếng ngạo mạn trong giang hồ, nhìn cách hắn đối đãi với hòa thượng rượu thịt là thấy hắn căn bản không xem những người có chút danh tiếng trong võ lâm ra gì, trong miệng cũng khó mà thốt ra được lời tốt đẹp.
Thế mà lần này lại là lần đầu tiên tán thưởng Chương Tam Phong.
Nếu việc này truyền ra ngoài, dù ông già không muốn làm cao nhân tiền bối thì cũng không được, mà bây giờ trong quán trọ, tuy vắng vẻ nhưng vẫn còn không ít người trong giang hồ.
Tỉ như, bên trái Lục Cảnh có một gã đao khách đang ăn bàn du phạn.
Cái gọi là bàn du phạn, chính là đem lòng heo dê rửa sạch, thêm thịt gà vịt, tôm, gia vị hương liệu, trộn với cơm rồi hấp chín mà thành một món chính.
Nhìn đao khách bên cạnh ăn như hổ đói, ăn đến miệng đầy dầu mỡ, rõ ràng hương vị rất ngon.
Hắn cũng rất hưởng thụ món ăn ngon trước mắt, dù hòa thượng rượu thịt bị Ngụy Tử Tiện ném ra ngoài rồi lại bị Lục Cảnh ném trở vào, hắn cũng không thèm liếc mắt đến một lần, tựa hồ trừ chén bàn du phạn trước mắt, thì thế gian này chẳng còn việc gì đáng để hắn để vào lòng.
Ở góc tây bắc còn có một ông lão viên ngoại đang uống trà, đối diện là một thư sinh trung niên, Lục Cảnh sở dĩ thấy hai người này là người trong võ lâm, chủ yếu là do lúc nãy cả hai đều nhìn thấy Ngụy Tử Tiện ra tay, nhưng đến giờ vẫn không hề bỏ chạy, rõ ràng là có chỗ dựa.
Ngoài ra, trong đại sảnh còn có một tên ăn mày, một vị sư thái dẫn theo tiểu ni cô, cùng với một đám tiêu sư nhìn như đang áp giải hàng hóa.
Lúc này, tất cả những người này đều đã âm thầm ghi nhớ cái tên Phiên Thiên Diêu Tử Chương Tam Phong vào lòng.
Nhưng hôm nay cũng không thể hoàn toàn trách Lục Cảnh, vì dù hắn có biết rõ chuyện gì sắp xảy ra cũng chẳng có cách nào ngăn cản.
Làm đồ đệ cũng không thể đi giải thích với người khác là sư phụ mình thật ra chẳng ra gì, người ta sẽ không nghĩ là sư phụ ngươi kém cỏi thật đâu, mà sẽ cảm thấy ngươi là đồ vong ơn phụ nghĩa, sư phụ vất vả truyền dạy, ngươi học xong lại trở mặt không nhận người, đúng là một tên bạch nhãn lang.
Tóm lại, lần này ông già Chương xem như xác định vững chắc không thể tránh được, thế nào cũng sẽ dương danh võ lâm thôi.
Về sau Ngụy Tử Tiện tùy ý hỏi Lục Cảnh mấy câu, vừa lúc Hạ Hòe thấy có cơ hội tốt, định bắt đầu nhắc đến bí kíp võ công với chuyện đòi tiền, thì nghe Ngụy Tử Tiện lại lên tiếng.
"Sư muội, Lục thiếu hiệp đợi một lát, ta bên này vẫn còn chút việc chưa xong."
Nói xong, không đợi hai người trả lời, hắn liền đứng dậy khỏi ghế.
Mà theo Ngụy Tử Tiện đứng dậy, không khí trong đại sảnh cũng trở nên căng thẳng hơn, có thể thấy được cả lão viên ngoại và thư sinh đều rất lo lắng, nhìn chằm chằm vào vị đại sư huynh Tẩy Kiếm Các, giống như đang nhìn mãnh thú vậy.
Những người khác ít nhiều gì cũng có phản ứng khác nhau, duy chỉ có gã đao khách là vẫn vô tư ăn cơm của mình.
Ánh mắt Ngụy Tử Tiện liếc nhìn khắp hành lang một lượt, rồi thản nhiên nói, "Ta biết hôm nay mọi người đều đến vì cuốn bí kíp kia, cũng không thể trách mọi người nhiều, thần công bảo điển mà, ai chẳng thích, mỗi lần vừa xuất hiện đều sẽ gây ra một trận mưa máu gió tanh, mọi người đều tự mình tranh đoạt, Ngụy mỗ cũng không có lý do gì mà ngăn cản."
Nói đến đây, Ngụy Tử Tiện dừng một chút rồi bước chân đi, "Nhưng tranh đoạt cũng phải có quy củ chứ, mọi người cứ ào ào xông lên thì khác gì đi chợ rau mua thức ăn? Vì thế ta nói người dưới nhị lưu cảnh giới, tốt nhất đừng đến góp vui làm gì, chẳng những không lấy được bí kíp, còn vô ích bỏ mạng."
Sáng nay xem ra phần lớn mọi người cũng nghe lọt tai, tự động trả phòng cũng không ít, nhưng cũng có một số người vẫn còn lòng may mắn, muốn trà trộn vào. Lời Ngụy Tử Tiện vừa chuyển, nửa vế sau liền lộ ra một ý lạnh lẽo, khiến cho đám người tại đây đều rùng mình, mà hắn thì từng bước một đi đến trước bàn hai vị ni cô già trẻ kia.
"A di đà phật."
Tiểu ni cô thấy Ngụy Tử Tiện đi tới, dường như có chút sợ hãi, vội vàng nép sát vào người lão ni cô bên cạnh, mà người sau thì tụng một tiếng Phật hiệu, rồi bảo tiểu ni cô, "Ta đặt tên cho con là Thường Định, chính là hy vọng con siêng năng tu định, có vậy mới không hoảng hốt khi gặp chuyện, con cần ghi nhớ trong lòng."
Nói xong, nàng lại ngẩng đầu nhìn Ngụy Tử Tiện, "Ngụy cư sĩ, đã lâu không gặp."
"Cũng không tính là lâu, tháng 3 năm nay ta còn nghe sư thái Diệu Chân người giảng pháp tại Quan Âm Bình." Trong giọng của Ngụy Tử Tiện hiếm khi có chút cung kính, "Sao, sư thái cũng hứng thú với cuốn bí kíp kia sao, nếu vậy thì tiểu tử nguyện ý giúp sư thái lấy về."
Vừa nghe Ngụy Tử Tiện nói ra cái tên đó, trong quán trọ vang lên không ít tiếng kinh ngạc.
Không chỉ những người trong võ lâm, ngay cả chưởng quỹ và mấy tiểu nhị rõ ràng cũng đã từng nghe qua danh tiếng của vị sư thái này.
Bởi vì Diệu Chân sư thái vốn là cao nhân Phật môn được thiên hạ công nhận, và sự cao của bà không phải là ở võ công mà là ở Phật pháp, đến cả hoàng đế và thái hậu cũng từng mời bà vào cung giảng pháp.
Diệu Chân sư thái lắc đầu, "Bần ni chỉ đến thành thăm bạn, cũng không biết gì về chuyện bí kíp."
Ngụy Tử Tiện gật đầu, "Ta cũng nghĩ vậy, chỉ là thấy sư thái ở đây nên không dám không đến chào hỏi."
Diệu Chân sư thái nghe vậy thì có vẻ muốn nói gì đó.
Ngụy Tử Tiện dường như đoán ra được nàng muốn nói gì, bèn nói trước, "Sư thái yên tâm, hôm nay sư thái ở đây, Ngụy mỗ cũng sẽ không làm chuyện sát sinh."
"Như vậy rất tốt." Diệu Chân sư thái có vẻ nhẹ nhàng thở ra, rồi lại tuyên một tiếng Phật hiệu, "Nếu vậy xin mời Ngụy cư sĩ tự nhiên."
Ngụy Tử Tiện lại thi lễ rồi một lần nữa di chuyển bước chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận