Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 174: Thế như chẻ tre

Chương 174: Thế như chẻ tre Trịnh giáo thụ nhìn tờ giấy vừa đưa tới trên tay, vẻ mặt khó tin.
"Sao vậy, lại có tin tức về hắn à?"
Hoàng giám viện bên cạnh cũng phát hiện ra điều gì, chủ động hỏi.
Trịnh giáo thụ gật đầu, "Hắn... hắn đã giải được đề thứ ba rồi!"
Lần này ngay cả Hoàng giám viện cũng sững sờ, "Đề thứ ba, làm sao hắn làm được vậy, có ai lén giúp hắn không? Ai, Hạ Hòe sao? Nếu vậy thì thành tích của cả hai người trong trận thi đấu nhỏ lần này đều không thể tính."
"Không phải Hạ Hòe, nói ra chắc ngươi không tin đâu, hắn dựa vào một con chuột chũi để qua cửa."
"Chuột chũi?"
"Ừ, Hồ giáo thụ nói, hắn dùng một quả táo tây để giao dịch với con chuột chũi kia, để nó đi vào sau vách đất tìm giúp ký tự 95, tuy rằng ở giữa con chuột chũi hai lần không tìm đúng vật, nhưng lần thứ ba nó vẫn kéo được ký tự 95 đến cho hắn."
"Chuyện này cũng được sao?"
Khuôn mặt chữ điền của Hoàng giám viện cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Ban đầu Hồ giáo thụ cũng hơi nghi ngờ, nhưng sau khi xem lại quy định của trận thi đấu nhỏ, phát hiện trên thực tế không hề có điều nào cấm việc này."
Trên thực tế, Hoàng giám viện quản lý kỷ luật thư viện, sau khi hỏi câu kia trong lòng ông đã có đáp án, ông biết rõ hành động của Lục Cảnh thực sự không hề vi phạm bất kỳ quy định nào.
Chỉ là mạch suy nghĩ giải đề của hắn quá khác thường.
Đề thứ ba khi vừa đặt ra mục đích chính là để khảo sát tiến độ tu luyện Ẩn Thân thuật của chư sinh, ngoài ra cũng có thể thử giải đề từ góc độ thổ độn, nhưng loại giải pháp thứ hai này đối với tân sinh vừa hoàn thành trăm ngày trúc cơ mà nói lại có hơi quá sức.
Trừ khi tự mình bí mật tự học, nếu không với tiến độ học trên lớp hiện tại, phải nửa năm nữa mới có giáo thụ dạy về thổ độn pháp thuật.
Nhưng dù là giải pháp nào, mấu chốt vẫn là phải tiếp cận quỷ vật đó mà không bị nó phát hiện.
Bởi vì một khi quỷ vật đó phát hiện có người tiến vào mê cung, các vách đất kia sẽ bắt đầu di chuyển, ngăn cản người vào mê cung tiếp cận nó.
Đây cũng là lý do vì sao trước đây Hoàng giám viện lại nói đề này Lục Cảnh căn bản không thể giải được.
Chỉ là Hoàng giám viện không ngờ Lục Cảnh lại căn bản không thèm đến mê cung kia.
Sau khi quan sát, Lục Cảnh vô tình phát hiện chuột chũi ở trong mê cung bò qua bò lại cũng không kích hoạt cơ chế di chuyển của mê cung, thêm vào đó Yến Quân trước khi đi đã nói với hắn, quỷ vật kia là một con măng ngọc, bản thân nó không có bất cứ lực công kích nào, cho dù chuột chũi cũng có thể dễ dàng chế phục nó.
Thế là Lục Cảnh bèn thử giao tiếp với con chuột chũi, lục trong hộp tre ra một quả táo tây hắn mang theo làm đồ ăn vặt, chính là quả táo, để giao dịch với con chuột chũi kia.
Để nó chạy vào mê cung giúp hắn tìm măng ngọc, sau đó hắn sẽ cho chuột chũi quả táo trên tay.
Không sai, đơn giản là như vậy.
Vấn đề khó khăn đã làm Lục Cảnh rối rắm gần một nén nhang, cứ thế bị một con chuột chũi nhẹ nhàng giải quyết.
Đương nhiên chuyện này nghe thì đơn giản, trên thực tế là do Lục Cảnh theo Diệp Cung Mi học ngự thú thuật lâu như vậy mới làm được, đổi lại người khác, muốn giao tiếp với chuột chũi, còn phải làm cho nó hiểu vật cần tìm có hình dáng ra sao, thà đi tắm rồi ngủ còn hơn.
Mà Lục Cảnh sau khi giải được đề thứ ba, không biết có phải vận may đến không, cảm giác độ khó của hai đề phía sau chợt giảm xuống, nhất là đề thứ 5 đao trận, khi người khác vẫn đang suy nghĩ cách giải quyết thì hắn đã ỷ vào phòng ngự của Hỏa Lân Giáp mà xông thẳng qua.
Dao sắt chém lên người hắn, phát ra một chuỗi tiếng kêu như gió táp mưa rào, nhưng cuối cùng chỉ lưu lại mấy vết trắng trên người hắn.
Trước sau không quá mấy hơi thở Lục Cảnh đã thành công thông quan, nhưng lại bù lại được không ít thời gian đã bỏ ra cho đề thứ ba.
Đợi đến đề thứ 6 thì đã đuổi kịp Chiêu Minh và đám người Bạch Ngọc, chỉ là vẫn chưa thấy Yến Quân đâu, mà ngược lại lại gặp Hạ Hòe.
Thiếu nữ không đứng cùng những người khác mà một mình ngồi dưới một gốc cây dương, thấy Lục Cảnh thì lập tức đứng dậy, đôi mắt cong lên thành đôi răng nanh nhỏ. . . .
Hoàng giám viện nói với Trịnh giáo thụ, "Đi thôi, chúng ta đến chỗ đề cuối cùng."
Trịnh giáo thụ nghe vậy hơi khó hiểu, tay ông vừa nhận tin Lục Cảnh đã giải được đề thứ ba, không hiểu sao Hoàng giám viện đã muốn đi thẳng đến chỗ đề cuối cùng.
Mà Hoàng giám viện hình như cũng nhìn ra nghi ngờ trong lòng Trịnh giáo thụ, liền giải thích, "Trận thi đấu nhỏ lần này, ta tạm thời đổi ba đề đầu, chính là để làm khó hắn, vốn ta tưởng dù thế nào hắn cũng không giải được đề thứ ba, không ngờ hắn còn lợi hại hơn cả những gì ta tưởng."
Trịnh giáo thụ không hiểu, "Đề thứ 4, đề thứ 5 thì coi như bỏ đi, tôi cũng cảm thấy không thể cản được hắn quá lâu, nhưng đề thứ 6 tôi nhớ không lầm cũng là một đề bí lực mà, hơn nữa còn là một đề bí lực có độ khó cao, cao hơn ba đề trước một bậc, sao giám viện cũng cảm thấy hắn có thể giải được?"
"Bởi vì Hạ Hòe." Hoàng giám viện bất đắc dĩ nói, "Đề thứ 6 là một đề dành cho hai người, cần chọn một người cộng tác cùng hoàn thành, bản thân việc này cũng là cách phối trí nhân viên cơ bản khi ti thiên giám sát điều tra vụ án, có đồng đội thì có thể giảm bớt nguy hiểm trong nghịch cảnh."
"Nhưng đề này, thực ra với bí lực thiên phú của Hạ Hòe thì một mình cô ấy cũng có thể giải được, vậy ngươi nghĩ xem sao đến giờ cô ấy vẫn chưa giải đề?"
Trịnh giáo thụ cảm thấy mình hơn 40 tuổi đầu cũng không nhịn được mà chua xót, liền nói một cách chua ngoa, "Vận may của hắn tốt quá rồi đấy."
"Ngươi vẫn còn cho rằng hắn xông vào đến đây thực sự chỉ là dựa vào vận may sao?" Hoàng giám viện lại hỏi ngược lại.
Trịnh giáo thụ nghe vậy hơi khựng lại, cẩn thận nhớ lại cách Lục Cảnh giải ba đề trước, rốt cuộc cũng phản ứng kịp, "Trước đó tôi nghe người ta nói những ngày này hắn hoặc là nhàn nhã đi dạo, hoặc là đóng cửa không tiếp khách, còn đang lo lắng hắn sẽ buông xuôi vì không có cách nào tu luyện bí lực."
"Bây giờ xem ra sự lo lắng của tôi hoàn toàn thừa thãi rồi, trong khoảng thời gian này hắn hoàn toàn không có sống uổng phí."
Hoàng giám viện gật đầu, "Đúng là phải như vậy, không so đo được thua, giữ vững bản tâm, không vì ngoại vật mà thay đổi, chính là quân tử chi đạo, rất tốt, hắn còn tốt hơn cả mong đợi của ta."
"Chỉ là như vậy thì kế hoạch trước đây của chúng ta, muốn dùng hắn để khuyến khích đệ tử khác cố gắng tu hành, e rằng là đổ xuống sông xuống biển rồi." Trịnh giáo thụ nhắc nhở, ngừng một chút rồi nói tiếp, "Nếu lần này trận thi đấu nhỏ mà hắn thực sự giành được vị trí thứ nhất, e rằng sẽ đả kích không nhỏ đến các học sinh khác, hay là... chúng ta nhắc Yến Quân một chút?"
Hoàng giám viện cau mày, "Trước đây tuy ta có thay đổi đề tạm thời, nhưng đó là khi trận thi đấu nhỏ chưa bắt đầu, mà trong trận thi đấu nhỏ ta với tư cách là giám viện có trách nhiệm đảm bảo mọi người đều được đối xử công bằng, dù là Lục Cảnh cũng vậy, hơn nữa có lẽ ngươi đã hơi xem thường Yến Quân rồi."
"Ngài cho rằng quán quân trận thi đấu nhỏ lần này nhất định là Yến Quân sao?"
"Không, ý của ta là với bản tính và ngạo khí của Yến Quân, cậu ấy sẽ không chấp nhận kiểu thắng lợi không công bằng như thế." Hoàng giám viện nói, "Cho nên chuyện này đừng nhắc lại nữa, còn những người khác, nếu ngay cả chút trở ngại này cũng không chịu nổi, thì cũng không cần tu hành nữa."
Trịnh giáo thụ không nhịn được liếc mắt trong lòng, việc khuyến khích chư sinh cố gắng tu hành vốn chính là Hoàng giám viện nói ra, bây giờ phản bác kế hoạch này thế mà cũng có thể nói năng chính nghĩa như vậy, trách sao những người như mình chỉ biết dạy học như giáo tập lại không làm được vị trí giám viện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận