Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 256: Cùng tới a

Chương 256: Cùng lên đi Thanh Lam vẫn còn đang do dự thì thấy Giải Ngữ đã nhanh chân tiến đến trước mặt người gảy đàn, chuẩn bị bắt đầu trang điểm cho nàng.
Người gảy đàn tháo khăn che mặt, lộ ra một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Nếu Giải Ngữ là một cây hải đường yêu kiều thì nàng lại là một đóa mẫu đơn ung dung quý phái, sinh ra đã là vua của các loài hoa, giữa ánh mắt liếc nhìn đã toát lên phong thái tuyệt vời.
Giải Ngữ không phải lần đầu thấy gương mặt này nhưng bây giờ gặp lại vẫn không khỏi thở dài: "Muốn hóa trang cho cô giống người trong lầu thật không dễ dàng gì."
"Không sao, cứ thử một lần xem sao." Người gảy đàn lại thản nhiên nói.
Thanh Lam thấy vậy chỉ có thể giậm chân, nàng biết rõ người gảy đàn xưa nay ngoài mềm trong cứng, những việc nàng đã quyết thì gần như không thể thay đổi, cho nên khuyên nữa cũng vô ích.
Chi bằng tranh thủ dẫn Lục Cảnh rời khỏi đây ngay, bởi vì nếu hai người có thể trốn thoát khỏi chỗ này, tin rằng sẽ thu hút phần lớn sự chú ý của đối phương, khiến bọn chúng không quá cẩn thận điều tra tòa lầu nhỏ này.
Vậy nên Thanh Lam không do dự nữa, vì càng trì hoãn thêm một chút thì cơ hội trốn thoát của hai người càng giảm đi.
Nàng thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần tử chiến, nếu thật sự không địch lại thì cũng phải xử lý Lục Cảnh trước rồi tự sát, như vậy sẽ không bán đứng người gảy đàn đang trốn trong lầu.
Quyết định xong, Thanh Lam nói với Lục Cảnh: "Đi thôi, cùng ta giết ra ngoài!"
Kết quả không ngờ Lục Cảnh lại lắc đầu: "Ta không đi, lần trước ở phố Ngưu Hành ta đã bị ngươi lôi kéo một đường rồi, lần này ngươi có nói gì ta cũng không chạy nữa."
Thanh Lam nghe vậy có chút trợn tròn mắt, nàng không ngờ kế hoạch trốn chạy này cuối cùng lại bị kẹt ở chỗ Lục Cảnh.
Phải biết người gảy đàn đã mạo hiểm rất nhiều mới đổi lấy cho hắn một chút hy vọng sống, thật không ngờ hắn lại không biết trân trọng chút nào.
Thanh Lam tức giận nói: "Ngươi tự muốn chết không quan trọng nhưng có thể đừng liên lụy người khác không? Ngươi có nghĩ tới nếu ngươi bị bắt, phúc... tiểu thư nhà ta và cả tiên sinh Nam Trai đều sẽ gặp phải đại phiền toái không?"
"Vậy thì đừng để bị bắt là được."
"Ngươi đang nói chuyện quỷ quái gì vậy?" Thanh Lam nghi ngờ đầu Lục Cảnh bị dọa sợ rồi.
"Ta không nói chuyện quỷ quái, nói về đánh nhau ta vẫn chưa từng thua," Lục Cảnh nghiêm mặt nói, "Cho nên nếu như đánh nhau có thể giải quyết vấn đề thì chỉ cần đánh nhau là được."
"Ngươi căn bản không biết đối mặt với loại địch nhân gì đâu." Thanh Lam cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
"Câu này ngươi có thể trả lại nguyên văn cho đối diện đấy."
"..." Thanh Lam bị nghẹn lời.
Mà điều càng khiến nàng phát điên hơn vẫn còn ở phía sau, Lục Cảnh dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Cảm ơn ngươi lúc trước đã ra tay giúp đỡ, bất quá ta vốn định ở nhà Hà quản sự giải quyết hết phiền phức rồi."
"Nhưng nhà Hà quản sự căn bản là cạm bẫy."
"Lúc ở Thiên Bình tiền trang ta đã biết rồi," Lục Cảnh gật đầu, "Cho nên ta mới đi theo, muốn xem rốt cuộc là ai đứng sau giở trò quỷ."
Lần này Thanh Lam thật sự ngơ ngác.
Lúc này trên đường lại vang lên một loạt tiếng bước chân, rõ ràng lại có người đuổi đến, mà còn không ít.
Tiếp đó một giọng nói thô lỗ vang lên: "Thiên Long môn làm việc, người không phận sự xin tránh đường!"
"Người của Thiên Long môn cũng đến rồi." Sắc mặt Thanh Lam lập tức trở nên khó coi hơn.
Vì nàng biết hy vọng chạy thoát đã càng ngày càng nhỏ.
Mà người gảy đàn nghe vậy cũng vỗ vỗ tay Giải Ngữ, ra hiệu cho đối phương không cần hóa trang nữa, sau đó lại đội chiếc mũ sa đen lên, thần sắc không lộ ra vẻ uể oải.
Thanh Lam vẫn đang vắt óc, cố gắng tìm một con đường sống trong tuyệt cảnh này.
Còn tên đại hán kia thì đã xông vào trong lầu nhỏ.
Mụ mụ dưới lầu tiến lên nói với hắn mấy câu, thấy bên hông hắn đeo một thanh trường đao sáng loáng liền rất thức thời tránh sang một bên.
Sau đó đại hán kia bước lên lầu, đi tới ngoài phòng nơi bốn người Lục Cảnh, giơ bàn tay to như quạt hương bồ đẩy ra nhưng không mở được cửa.
Hắn thấy thế cũng không vội, ngược lại nhếch miệng cười một tiếng.
Hai tay dùng tư thế y như vậy đẩy thêm lần nữa, khác là lần này dùng nội lực, cánh cửa gỗ trông có vẻ kiên cố trong chớp mắt đã bị hắn làm cho vỡ tan tành dưới lòng bàn tay.
Sau khi phô diễn một màn công phu nội gia đẹp mắt, tráng hán Thiên Long môn bước vào trong phòng, ánh mắt trước tiên đảo qua ba cô gái, lộ ra vẻ tham lam, bất quá cuối cùng không quên chính sự mà nhìn Lục Cảnh cách đó không xa.
Sau đó hắn rút thanh đao sắt nặng trịch bên hông ra, cười hắc hắc nói: "Các ngươi đã không còn đường trốn, thức thời thì tự trói tay chân lại đi, bằng không đợi lát nữa nếu để ta động thủ thì trói chỗ nào cũng không chắc."
"Tên càn rỡ lớn mật!" Thanh Lam giận dữ, một tay đã đặt lên chuôi kiếm.
Nhưng không kịp để nàng rút kiếm thì đã có người ra tay trước, Lục Cảnh từ trong đĩa lấy ra hai viên mứt hoa quả, bắn về phía tên tráng hán đứng trước cửa.
Một viên mứt hoa quả cắm vào thanh đao sắt trên tay hắn, kết quả tráng hán Thiên Long môn chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, không giữ được vũ khí của mình nên buông tay, trơ mắt nhìn thanh đao sắt rơi từ trên tay xuống.
Kết quả xui xẻo, thanh đao lại rơi đúng ngay mu bàn chân hắn, tuy không cao lắm nhưng không chịu nổi thanh đao nặng chừng hơn 30 cân, một nhát xuống như vậy đã cắt mất nửa ngón chân cái của hắn.
Đại hán Thiên Long môn hét lên một tiếng thảm thiết, chưa kịp xem xét vết thương thì viên mứt hoa quả thứ hai đã bay đến trước mặt, đánh vào ngực hắn.
Đại hán Thiên Long môn chưa từng nghĩ tới một quả mứt trông mềm mềm, tốc độ cũng không nhanh không chậm mà đánh lên người lại gây ra hiệu quả đáng sợ như vậy.
Lúc đó hắn cảm giác như bị người dùng búa sắt xoay tròn đập vào ngực vậy, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài!
Ba người phụ nữ trong phòng đều ngây người nhìn.
Thanh Lam vốn là người duy nhất biết võ công trong ba người, thời gian đi đây đi đó của nàng ngược lại càng dài hơn, nàng biết có một vài cao thủ võ lâm, tu luyện nội công tới cảnh giới cực cao, có thể dùng cả lá cây hoa cỏ gây thương tích.
Nhưng biết thì biết, chứ nàng chưa từng được thấy qua.
Hơn nữa tên tráng hán Thiên Long môn kia có thể dùng tay không phá nát cửa gỗ, nội công của hắn chí ít cũng phải trên mức tam lưu, đặt ở đâu cũng được xưng là cao thủ, vậy mà lại bị người ta dùng mứt hoa quả bắn rớt trọng đao trên tay, còn bị đánh trọng thương.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Thanh Lam chắc chắn sẽ không tin có chuyện này.
Khi tráng hán Thiên Long môn bị đánh lui thì ngoài cửa lại có tiếng nói vang lên, lần này lại là giọng bất nam bất nữ: "Ha ha, đến ta lĩnh giáo cao chiêu của các hạ!"
Lời còn chưa dứt thì kiếm đã ra khỏi vỏ, tiếp đó chỉ thấy hàn quang lóe lên, một bóng người cùng với kiếm quang đồng thời lao đến trước mặt Lục Cảnh.
Một kiếm này mang theo chút cảm giác người kiếm hợp nhất.
Thanh Lam cũng là người dùng kiếm nên rất am hiểu, chỉ vừa cảm nhận được hàn khí trên lưỡi kiếm thôi thì toàn thân lông tơ đã không kìm được mà dựng lên, thế mà lại thấy Lục Cảnh chỉ đưa ra hai ngón tay nghênh địch.
Lần này ngón tay hắn trực tiếp búng vào chuôi bảo kiếm.
Một tiếng vang giòn tan vang lên, chuôi bảo kiếm trông khá sắc bén kia liền bị Lục Cảnh tùy ý bắn ra, bắn đến mức xuất hiện vết nứt.
Mà tên nam tử âm nhu ra kiếm kia cũng đi vào vết xe đổ của đồng bạn trước.
Vào bằng cách nào thì bị bay ra bằng cách đó.
Bên tai hắn còn văng vẳng giọng của Lục Cảnh: "Cùng lên đi, đừng từng người lên làm gì cho tốn thời gian."
Bạn cần đăng nhập để bình luận