Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 13: Nhà tranh

Chương 13: Nhà tranh
Sư phụ không tìm được, nhưng Lục Cảnh cũng không định cứ vậy từ bỏ việc trị liệu. Chỉ là hôm nay hắn rõ ràng gặp xui, vừa mới tới giữa trưa đã bị ăn hai trận đòn, Lục Cảnh cũng lo lắng có thể có chuyện xui xẻo gì đang chờ hắn phía sau không. Vì vậy hắn cố ý đi chậm lại bước chân, tập trung quan sát bốn phía, nhất là những kẻ ăn mặc có vẻ là người trong võ lâm, cùng những yếu tố bất ổn, giữ khoảng cách an toàn, thậm chí không ngại đi đường vòng, đến khi thấy căn nhà tranh trước mặt, lúc này mới hơi thở phào.
Lúc này hắn đã ra khỏi thành, đến một thôn trang nhỏ cách thành phía tây 3 dặm, nơi đây không có cảnh sông phồn hoa nội thành, không có những thanh lâu quán rượu, lầu son gác tía, và dòng người hối hả, thay vào đó là một vùng quê thanh bình, tầm mắt không bị cản trở, cảnh đồng quê mướt mắt. Một dọc đường đi, tuy đều là cửa sài nhà tranh, nhưng phần lớn được sửa sang chỉnh tề, sau nhà có vườn rau chuồng gà, trước cửa trồng đủ loại hoa cỏ, vừa có thể trang trí nhà cửa, vừa hái bán lấy tiền. Người thích hoa, trong Ổ Giang thành có không ít chợ hoa, mỗi năm còn tổ chức hội hoa xuân, vừa ngắm hoa vừa bán hoa, nếu gặp loại cực phẩm đẹp lạ, một chậu bán cả trăm lượng bạc cũng không lạ, do đó hầu hết nhà nào cũng trồng hoa.
Nhưng cũng có không ít hoa chưa kịp đến ngày người ta thưởng ngoạn đã bị hái trộm, lũ trẻ trong thôn thích nhất trò chơi, ngoài thả diều chạy khắp nơi nhảy nhót ra, là đấu cỏ. Mỗi đứa tìm một cọng cỏ, hai đứa gài cỏ vào nhau, kéo qua kéo lại, xem cỏ đứa nào cứng hơn, đứa đó thắng. Đứa thắng sẽ được gì từ bạn nhỏ thì khó nói, nhưng từ cha mẹ chắc chắn sẽ ăn một trận đòn, vì nơi đấu cỏ thường cũng là đám cỏ xanh hoa dại.
Còn các bậc cha mẹ trong thôn lúc này thì hoặc là làm công trong thành, hoặc là ở ngoài ruộng bận nhổ cỏ, bón phân. Giống Giang Nam thời Tống, Ổ Giang thành bên này cũng trồng hai vụ lúa, vụ đầu đã thu hoạch xong từ lâu, và cùng lúc thu hoạch là phải nhanh chóng cấy lúa vụ hai. Bây giờ Lục Cảnh nhìn thấy những cánh đồng lúa xanh mơn mởn, đều là lúa vụ hai, đoán chừng nửa tháng nữa là có thể thu hoạch, phải nói khung cảnh thế này đích thực rất chữa lành người, Lục Cảnh cảm thấy phiền muộn trong lồng ngực hình như cũng vơi đi nhiều, trách sao những văn nhân đời trước, cứ hễ có chuyện không vui lại hô hào muốn về quê ở ẩn.
Lục Cảnh đi tới trước căn nhà tranh, trước thăm dò quan sát bên trong. Rất tốt, chỉ có mấy hàng thảo dược đang phơi nắng, với một dược đồng đang lấy thuốc ở cửa, không thấy nhân vật đáng nghi nào. Thế là Lục Cảnh cất bước tiến vào, vẫy tay với tiểu dược đồng, "Cổ lang trung có ở đây không?"
Tiểu dược đồng ngoài mặt thì đang nhìn lửa, thật ra lòng dạ đã sớm không biết bay đi đâu, đang thầm nghĩ lát nữa làm sao tranh thủ lúc sư phụ không để ý, lén lấy chút dược liệu vừa hái được để đi đấu cỏ với bạn, kết quả bất thình lình bị Lục Cảnh gọi một tiếng, lập tức giật mình, suýt nữa thì làm rơi nồi đất. Đến khi hoàn hồn lại, vội vàng đáp, "Sư phụ đang ngủ trong phòng ạ..."
Lời còn chưa dứt, liền nghe có giọng nói vọng ra từ phía sau nhà tranh, "Không sao, lão phu đã tỉnh, mời khách vào đi."
Lục Cảnh nghe vậy bước qua người tiểu dược đồng, tiến vào phòng phía sau, một lát sau, thấy một người đi ra từ trong ngách. Chỉ nhìn dáng vẻ người kia thì chắc chắn là một bậc ẩn sĩ không màng danh lợi, râu dê bạc phơ, vóc dáng vẫn còn khỏe, mặc áo vải thô, đội khăn vải, chân đi đôi dép cỏ, ngoài ra thì không còn thứ gì, đúng là giản dị mộc mạc. Lục Cảnh ban đầu cũng nghĩ thế. Kiếp trước hắn tuy không quan tâm lắm đến Trung y, nhưng không hề bài xích, xưa nay không phủ nhận Trung y và thuốc Trung y có vai trò quan trọng trong lịch sử, dù hắn thấy Trung y thời hiện đại có hơi lạc hậu, thêm vào đó việc hành nghề Trung y có nhiều gian lận, nhưng giờ xuyên đến triều Trần, ngoài Trung y thì chẳng ai khám chữa bệnh được.
Cho nên hồi trước mới xuyên không đến, vì không quen khí hậu nên cảm thấy khó chịu, hoặc khiêng đồ bị đau lưng đau chân đều tìm Cổ lang trung bốc thuốc. Không thể không thừa nhận, vị này tuy gọi là Cổ lang trung, nhưng y thuật đúng là rất cao, ít nhất mấy lần Lục Cảnh đến tìm đều là thuốc đến bệnh trừ.
Đến đây thì không có gì để nói, nhưng về sau có lần đi khám bệnh, Lục Cảnh tình cờ gặp một phu khuân vác của Thanh Trúc bang, hai người cùng nhau chờ ngoài phòng, tán gẫu mới biết, Cổ lang trung có lẽ thấy Lục Cảnh là người mới đến, nên phí khám bệnh và tiền thuốc luôn gấp đôi người khác.
Hồi đó Lục Cảnh còn đang cuống cuồng kiếm tiền, muốn đủ lễ bái sư đi học võ, đáng thương con người thường ngày rau xanh còn chẳng dám ăn nhiều, một đồng tiền xẻ ra làm hai, cuối cùng lại bị lang trung vô lương lừa gạt đi hơn trăm văn tiền lớn.
Biết chuyện Lục Cảnh suýt nữa cầm cuốc xông vào đào cả Cổ lang trung lẫn mả tổ, mặc dù về sau Cổ lang trung cũng xin lỗi, hứa sau này khám bệnh cho hắn sẽ giảm giá 20% so với giá thường, nhưng số tiền đã thu rồi thì nhất quyết không trả.
Thêm nữa, hắn còn mặt dày nói, "Ngươi sau này chỉ cần bệnh nhiều vài lần, là bù lại số tiền đã thiệt thôi."
Thử xem, có ai nói được cái lời đấy không chứ.
Chuyện này coi như bài học nhớ đời cho Lục Cảnh, thế nào là "Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong". Ai có thể ngờ ở nơi phong cảnh hữu tình thế này, lại sinh ra cái loại mặt dày tâm đen như vậy chứ.
Nhưng mắng thì mắng, bệnh vẫn phải khám, đằng nào sư phụ cũng không có ở đây, mà cũng không biết bao giờ mới về, đành phải đến tìm lang trung xem thôi, dù sao y thuật của hắn cũng tốt, lại còn được giảm giá 20%.
Cổ lang trung thấy Lục Cảnh đến, tỏ vẻ rất cảnh giác, "Không phải đã nói rồi sao, số tiền trước đây ngươi đừng hòng lấy lại?"
Hắn không nhắc còn đỡ, nhắc đến thì cái tâm sắp được cảnh điền viên xoa dịu của Lục Cảnh lại nhộn nhạo, không nhịn được liếc mắt, "Ai bảo với ngươi là ta tới đòi tiền, ông không phải là lang trung à?"
"À, đến khám bệnh à, vậy trả tiền trước đi, người đến tận nhà khám bệnh 20 văn, của ngươi... 16 văn." Cổ lang trung thở phào, đợi thu tiền xong, chỉ ghế, cùng Lục Cảnh ngồi đối diện.
Lục Cảnh đưa tay ra, Cổ lang trung đưa ba ngón tay lên, ngón tay cái giữ ở vị trí Thốn, ngón trỏ và áp út lần lượt đè lên Quan và Xích.
Một lát sau, ông ngẩng đầu lên, vẻ mặt không vui nói, "Ngươi có bệnh gì?"
"Ngươi thấy ta có bệnh gì?" Lục Cảnh không trả lời, ngược lại hỏi.
"Bệnh rảnh rỗi!" Cổ lang trung giận dữ phun ra hai chữ, "Ta thấy ngươi rảnh quá mà sinh bệnh, không thì ai rảnh không đi bến tàu khuân vác cho tốt, lại chạy tới đây trêu ngươi lão phu. Ngươi chắc chắn vẫn còn hậm hực chuyện lúc trước?"
"Ta nhiều tiền không chỗ tiêu à, tốn 16 văn chỉ để trêu ngươi?" Lục Cảnh thâm trầm nói.
Cổ lang trung giật mình, "Cũng phải, ngươi là một tên tục nhân, giữ tiền khư khư vậy, chắc không rảnh mà giỡn với ta kiểu này."
Lục Cảnh tốn rất nhiều sức mới kiềm được cơn xúc động muốn đấm cho tên trước mặt một quả, con hàng này ngay cả phí khám bệnh cũng lừa đảo, mà vẫn còn không biết xấu hổ, ra vẻ chính trực ghét bỏ người khác tham tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận