Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 480: Lễ gặp mặt

Chương 480: Lễ gặp mặt
Lục Cảnh ở trong lòng tán thưởng, tiền bối đúng là tiền bối, đại trận này quả thực hiệu quả nhanh chóng. Cứ như vậy, dù là có hoạt thi chạy ra ngoài mỏ đá, cũng có thể bị hút trở về, hắn cũng không cần lo lắng có con cá nào lọt lưới, tránh khỏi việc chúng nửa đường đột nhiên đổi ý chơi tận thế cầu sinh.
Đang suy nghĩ, Lục Cảnh thấy một con thỏ từ trong rừng cây lao ra, xông thẳng tới đại trận. Con thỏ này khác với thỏ bình thường, nó mang theo sự nóng nảy, hơn nữa hai tai không có, hai mắt đỏ đến đáng sợ.
Lục Cảnh ngay lập tức nghênh tiếp, một kiếm chém đầu nó xuống, sau đó Lục Cảnh thu kiếm, không quên tiện tay bổ một nhát xanh um tươi tốt vào gốc cây anh đào sau lưng.
Con thỏ kia xuất hiện tựa như một tín hiệu, tiếp đó trong rừng lại lao ra hai con ngựa, bốn vó đạp mạnh, hướng Lục Cảnh xông đến!
Lục Cảnh tâm niệm vừa động, ngự sử Hồ Quang bay ra, đâm vào đầu một con ngựa, sau đó bản thân vung kiếm, chém con ngựa còn lại! Nhát kiếm này Lục Cảnh dùng sức quá mạnh, không chỉ chẻ đôi đầu ngựa, mà thân ngựa cũng bị một phân thành hai, khiến trên trời mưa một trận máu.
Nhưng Lục Cảnh là người khởi xướng, thần sắc trên mặt lại không có gì thay đổi, liên tiếp giết địch hắn cũng không lộ ra vẻ vui mừng, giống như chỉ là làm chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. Thứ nhất Lục Cảnh thực sự không thấy có gì đáng kể, thứ hai trước mặt độc nhãn đạo nhân, vị tiền bối ti thiên giám này, Lục Cảnh cảm thấy mình vẫn nên khiêm tốn một chút.
Người ta từng trải qua nhiều thứ, thủ đoạn của mình, đoán chừng khó mà lọt vào mắt hắn. Nhưng hắn không biết rằng lúc này trong lòng độc nhãn đạo nhân sớm đã nổi sóng lớn liên hồi, bởi vì cảnh tượng này hắn chưa từng thấy. Tiểu tử này hiện tại đã ném bao nhiêu xanh um tươi tốt rồi? Sao đến giờ còn chưa thấy có dấu hiệu hết bí lực, hơn nữa không nhìn nhầm, tiểu tử này hình như còn tu luyện cả Ngự kiếm thuật?
Khá lắm, người trẻ tuổi bây giờ đều dữ dội vậy sao? Vừa đến đã khiêu chiến độ khó cao nhất, Ngự kiếm thuật là thứ người bình thường có thể tu luyện được sao, mà xem hắn thế này, hình như đã đạt đến linh động kỳ. Đúng! Không sai, tiểu tử này đã có thể ngự kiếm đả thương địch, ít nhất cũng là linh động kỳ.
Nhưng mà hắn luyện thế nào vậy? Độc nhãn đạo nhân nhớ không nhầm, người bình thường luyện xong hàm quang, ít nhất cũng phải mất 6-7 năm, chưa nói đến tiểu tử này còn dành thời gian luyện thứ xanh um tươi tốt vô dụng kia.
Ngay lúc độc nhãn đạo nhân đang trăm mối ngổn ngang thì Lục Cảnh lại tiếp tục giao thủ với đám hoạt thi từ trong rừng lao ra. Phần lớn hoạt thi này vốn là động vật trong rừng, như con hươu sao Lục Cảnh và Ngọc Trân từng gặp, sau khi bị cắn đã biến thành bộ dạng hiện tại, khiến Lục Cảnh có chút lo lắng.
May mắn nhờ có nhất tuyến thiên nên chúng cơ bản không thể đi ra ngoài. Bây giờ bị đại trận của độc nhãn đạo nhân hấp dẫn, đều chạy đến để Lục Cảnh vật lý tịnh hóa.
Trận chém giết kéo dài gần một nén hương, trong rừng cây mới không còn bất cứ thứ gì chạy ra nữa. Độc nhãn đạo nhân cũng cảm thấy mệt mỏi, thật ra tu vi của ông ta thời gian này không có gì đáng kể, nhưng không hiểu sao ông ta lại nổi lòng hiếu thắng, tự mình thúc đại trận đến cực hạn.
Không ngừng điên cuồng hút chân khí, vốn là muốn để người trẻ tuổi thấy rõ trời cao đất rộng, nhưng giờ nhìn Lục Cảnh vừa vội vàng đánh nhau, vừa liên tục ném xanh um tươi tốt mà vẫn không hề suy giảm. Đến giờ vẫn tinh thần phấn chấn, nhảy nhót tưng bừng, ngược lại ông ta lại cảm nhận được bí lực tiêu hao nhanh chóng.
Nhưng Lục Cảnh không có dấu hiệu dừng lại, thân là tiền bối ông ta cũng không tiện lên tiếng trước. Nên dù trong rừng cây không còn hoạt thi nào xuất hiện, độc nhãn đạo nhân vẫn duy trì đại trận hoạt động.
Kết quả đợi một lát, Lục Cảnh lại nghe thấy tiếng động trong rừng truyền đến. Chốc lát, chỉ thấy một phụ nữ cụt tay, nửa ngực, từ trong đó chạy ra.
Quả nhiên vẫn còn! Lục Cảnh thầm khen độc nhãn đạo nhân cẩn trọng, không trách phía trước trong rừng không có động tĩnh nhưng ông ta vẫn không nói gì, chắc là đoán trước được chuyện này.
Thấy phụ nhân kia, Lục Cảnh thở dài, một nén hương độc nhãn đạo nhân đưa ra, cũng không phải không có lý, một người bình thường chạy hết tốc lực cũng gần một nén hương, dù người đó ở đâu trong rừng cây, cũng có thể chạy đến đây. Mà biến thành hoạt thi tốc độ chỉ nhanh hơn, phụ nhân này mất lâu như vậy mới đến, chắc là trước đó không ở trong sơn cốc này.
Nói cách khác, vẫn có hoạt thi đã rời khỏi đây. Lục Cảnh nhìn độc nhãn đạo nhân, thấy mặt ông ta cũng không tốt, biết ông ta đoán được vấn đề tương tự. Chỉ cần có cá lọt lưới, dù chỉ một con, chạy ra ngoài, đều có thể gây ra đại phiền toái. Vì thứ này lây lan nhanh như một trận ôn dịch.
Ý thức được điều này, độc nhãn đạo nhân cũng dẹp tâm tư dạy dỗ Lục Cảnh, ngược lại tập trung điều khiển đại trận, tranh thủ hút đám hoạt thi chưa chạy xa quay lại, bắt một mẻ.
Thời gian trôi qua, đích xác có hoạt thi loài người lục tục bò đến. Nhưng xem quần áo, phần lớn là dân lưu tán hoặc nông hộ gần đây, những người này không phải đám hoạt thi rời đi ban đầu.
Độc nhãn đạo nhân bắt đầu cảm thấy thượng đan điền hơi trống rỗng, đó là phản ứng bình thường của việc tiêu hao quá độ bí lực. Nhưng không bình thường là Lục Cảnh một bên vẫn như không có chuyện gì.
Phải biết ông ta là một tam cung đại tu sĩ đúng nghĩa, còn Lục Cảnh chỉ vừa hoàn thành trúc cơ trăm ngày không lâu, dù ném xanh um tươi tốt không tiêu hao bao nhiêu, cũng không nên có kết quả như vậy.
Nhưng giờ sự tình đến nước này, ngoài việc cố gắng, ông ta không có cách nào khác. Nên độc nhãn đạo nhân lấy từ trong túi một bình đan dược, đổ một viên ra lòng bàn tay, không chút do dự nuốt vào.
Đây là thần đan giúp hồi phục bí lực, hơn nữa là loại tốt nhất, mỗi viên đều rất quý giá. Nhưng thân là tiền bối, độc nhãn đạo nhân không thể nhỏ nhen, thế là nói với Lục Cảnh, "Tiểu tử, ngươi cũng tiêu hao không ít bí lực, đến ăn một viên đi."
"Đa tạ Ô tiền bối hảo ý, nhưng ta không cần." Lục Cảnh từ chối. Độc nhãn đạo nhân nghe vậy lại vội, thầm nghĩ tiểu tử này, thật sự không nể mặt ta sao, ngươi không thấy tiền bối như ta còn phải ăn, ngươi không ăn, chẳng phải tỏ vẻ ta rất vô dụng, không nhịn được sao?
Thế là ông ta lấy ra uy nghiêm của tiền bối, nghiêm túc nói với Lục Cảnh, "Tuy là hai ta lần đầu gặp mặt, nhưng ta thấy ngươi rất hợp ý, xem như đây là lễ gặp mặt, ngươi nhất định phải nhận."
Lục Cảnh thấy thế cũng không tiện từ chối nữa, nhận thì nhận vậy, dù sao không ăn là được. Thế là anh đến chỗ độc nhãn đạo nhân, từ bàn tay ông ta cầm lấy luôn cả bình thuốc, "Đa tạ Ô tiền bối."
Khóe mắt độc nhãn đạo nhân giật giật, ông ta bảo Lục Cảnh lấy một viên, không phải là cầm cả bình, đây đều là đồ tốt, nhất là bây giờ bí lực ngày càng hao mòn, đồ dự trữ của ông ta cũng không còn nhiều.
Thấy Lục Cảnh đã cầm trong tay, ông ta cũng không tiện đòi lại, chỉ đành vừa đau lòng vừa nở nụ cười trên mặt, "Không sai, người trẻ tuổi phải sảng khoái một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận