Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 247: Hàn Sơn Khách

Chương 247: Hàn Sơn Khách
1 tháng này, ngoài việc tu luyện, chuyện quan trọng nhất của Lục Cảnh chính là đi tìm phương pháp có thể ngăn chặn bí lực bành trướng. Chuyện này đối với hắn mà nói thậm chí còn gấp gáp hơn cả kiếm tiền, dù sao thời hạn trả tiền vẫn còn hơn 4 tháng, nhưng việc trở thành tu sĩ nhị cung đã gần ngay trước mắt.
Hơn nữa, việc không trả được tiền, tệ nhất cũng chỉ là bị Xi bắt đến cùng nhau luyện khí. Nhưng nếu trở thành tu sĩ nhị cung, thì không chừng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Lục Cảnh đương nhiên càng để tâm đến chuyện này.
Cho nên trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn nghĩ biện pháp, nhờ Tuyền Cơ giúp hắn tìm đọc các điển tịch liên quan trong tàng thư lâu. Ngoài ra, hắn còn chạy đôn chạy đáo khắp nơi, từ chỗ các tiền bối như Diệp Cung Mi, Ngô Hàn, bóng gió dò hỏi để tìm đáp án. Nhưng nhu cầu của hắn thực sự quá ít người để ý, những người hắn hỏi đều nhao nhao bày tỏ không có chút manh mối nào.
Ngược lại, Tuyền Cơ đã tìm được từ trong sách cổ một vài ghi chép về các tu sĩ luyện tập rơi vào bình cảnh, thậm chí thực lực rút lui, từ tam cung ngã về nhị cung, thậm chí nhất cung. Chỉ là sau khi Lục Cảnh xem xong, phát hiện những phương pháp này hoặc là mang tính ngẫu nhiên rất lớn, khó sao chép, hoặc là di chứng quá nghiêm trọng.
Tỷ như lão cương thi ở tiệm quan tài Hành Ký, trước kia là giám sát cấp 4, tu sĩ tam cung, nhưng giờ tu vi chỉ còn không đến bốn thành. Hơn nữa nhìn bộ dạng của hắn thì sau này cũng khó tiến bộ thêm. Loại trạng thái này thực sự khiến Lục Cảnh hâm mộ.
Nhưng dù có hâm mộ cũng vô dụng, đây là do lão cương thi đã đánh đổi bằng cả mạng sống. Lục Cảnh sau khi tìm hiểu từ Trần bá mới biết được lão cương thi năm nay thế mà vừa mới 40 tuổi, nhìn bộ dạng của ông ta, Lục Cảnh cứ tưởng ông đã 60-70 tuổi rồi. Cái giá phải trả này thực sự quá lớn.
Trên thực tế, phần lớn người tu vi đình trệ, thậm chí trượt dốc đều là do bí đỉnh hoặc thần hồn bị thương dẫn đến. Con đường này Lục Cảnh chắc chắn không thể đi được. Coi như thân thể không có chuyện, mà cứ làm cái tinh phân, hậm hực gì đó đi ra, thì hắn cũng lỗ to.
Cho nên nhìn đi nhìn lại, hy vọng nhất vẫn là bắt đầu từ dược liệu. Đáng tiếc, Đinh Lục là một lão cổ hủ, nhận định lý lẽ độc dược có hại là vô cùng cứng nhắc, muốn ông ta nghĩ biện pháp nghiên cứu độc dược, thì không thể nào. Lục Cảnh đoán chừng cho dù thanh phi kiếm gác lên cổ thì ông ta cũng sẽ không đáp ứng.
Vì thế Lục Cảnh gần đây cũng rất sốt ruột. Ngược lại hắn cũng từng nghĩ đến chuyện đi tìm người khác thử xem, nhưng mà giáo tập phụ trách dạy luyện đan ở thư viện đã nói thẳng với Lục Cảnh rằng mình sẽ không nghiên cứu chế tạo loại đan dược này.
Thứ nhất là vì thứ này có thể sẽ trở thành tai họa, thứ hai và quan trọng nhất vẫn là công dụng quá ít. Để khai phát luyện chế ra một loại đan dược mới cần phải tốn rất nhiều tài lực và tâm sức. Kết quả luyện ra thứ vô dụng, thì đây là cảnh mà mỗi luyện đan sư đều không muốn nhìn thấy nhất.
Thực tế Lục Cảnh cũng hiểu lối nói của ông ta. Việc này cũng giống với các nhà máy dược ở kiếp trước của hắn, khi rót vào một khoản kinh phí lớn để nghiên cứu phát minh thuốc mới, thì trước hết chắc chắn đều phải nghiên cứu thị trường. Nếu là những bệnh tật có tỷ lệ nhiễm bệnh cao, thì thuốc men tương ứng cũng càng nhiều và hoàn thiện. Thậm chí có những công ty vô đạo, không có bệnh cũng sẽ phát minh ra khái niệm rồi cho người ta uống thuốc.
Ví dụ như đầu thế kỷ, trào lưu 'á khỏe mạnh' khá phổ biến, trong vòng một đêm toàn Trung Quốc bỗng nhiên có mấy trăm triệu người bị 'á khỏe mạnh', các loại dược phẩm, vật phẩm chăm sóc sức khỏe cũng nhiều vô số kể. Nhưng nếu như đụng phải các căn bệnh hiếm gặp, thì việc tìm thuốc chữa trị thường cũng rất khó, nếu bất hạnh đụng phải căn bệnh siêu hiếm gặp mà toàn cầu chỉ có vài trăm người, thậm chí vài chục người mắc, thì không tìm được thuốc đặc trị cũng là điều hết sức bình thường.
Nhưng lý giải thì lý giải, Lục Cảnh vốn là 'bệnh nhân', đương nhiên phải nghĩ cách tự cứu. Cho nên lần này hắn đến Kính Hồ cốc chính là vì chuyện này. Ngày hôm trước, Lục Cảnh đã nghe ngóng được từ chỗ Tiểu Hầu gia rằng trong Kính Hồ cốc thật ra còn có một vị luyện đan sư.
Nhưng nghe nói người này là ẩn sĩ thuần túy. Trước đây Lục Cảnh cảm thấy lão già mù và thiếu nữ áo lục bọn họ đã đủ cách biệt với thế giới rồi, cơ bản sẽ không qua lại với người bên ngoài cốc. Nhưng theo lời Tiểu Hầu gia thì cái tên Hàn Sơn Khách kia mới là người thực sự tự bế. Ngay cả đám người giấy trong cốc cũng không mấy ai nói chuyện với hắn, thậm chí đại đa số người còn không biết hắn có hình dạng thế nào.
Tiểu Hầu gia nói trong vòng mười hai năm nay, nàng chỉ gặp người đó có ba lần mà thôi. Lục Cảnh hỏi: "Thế còn trước 12 năm thì sao?" Tiểu Hầu gia lắc đầu: "Ta không biết, trước khi ta đến Kính Hồ cốc 12 năm thì hắn đã ở trong này rồi, ừm, hình như tiên sinh trúc trượng cũng nói người đó đến còn sớm hơn ông ấy."
"Tốt, vậy tuổi tác của ông ta chắc không nhỏ đâu."
"Ta không biết."
"Ông ta có sở thích gì không?"
"Không biết."
". . ."
"Khoan đã, nếu ông ta không lộ diện, vậy ngày thường ông ta sống như thế nào," Lục Cảnh nghĩ đến một vấn đề khác, "Rau củ, thóc gạo các thứ. . ."
"Ông ta tự trồng, a, ta nhớ là chỗ ông ta ở có một mảnh dược điền và một mảnh đất trồng rau. Nhưng chắc chắn cũng sẽ có một số thứ cần thiết khác, ví dụ như quần áo, giấy bút chẳng hạn. Ông ta luyện đan thì cũng không thể nào tự trồng hết tất cả dược liệu được, lúc này A Bảo sẽ giúp ông ta mang những thứ cần thiết về."
"A Bảo là ai, dược đồng của ông ta à?"
"Không phải, là con lợn rừng ông ta nuôi, nhưng mà nó rất thông minh. Có lần, tửu quỷ ở trước mặt nó nói muốn bắt nó về làm mồi nhậu, nó tức giận đuổi theo tửu quỷ cả một buổi chiều."
Trên đây là toàn bộ thông tin liên quan đến Hàn Sơn Khách mà Lục Cảnh tìm hiểu được. Dựa vào những thông tin này, Lục Cảnh rất khó đánh giá xem Hàn Sơn Khách rốt cuộc là người như thế nào. Nếu như hắn muốn mời ông ta hỗ trợ luyện chế đan dược mới thì nên dùng điều kiện gì để thuyết phục?
Có lẽ điều duy nhất có thể làm cho Lục Cảnh cảm thấy có chút an ủi đó là Hàn Sơn Khách chắc chắn không phải là người có tấm lòng 'tế thế chi tâm' như Đinh Lục, nếu không ông đã không ẩn dật triệt để đến vậy. Vậy thì thái độ của ông đối với độc dược có lẽ sẽ không cứng nhắc như Đinh Lục. Hơn nữa, nhìn ông ta nhiều năm không lui tới với người ngoài, việc luyện đan chắc chắn không phải là để kiếm tiền.
Mặc kệ như thế nào, chung quy cũng phải thử xem vận may.
Vì thế hôm đó sau khi luyện xong phi kiếm, Lục Cảnh liền sớm đi tới Kính Hồ cốc. Hắn trước tiên đi tìm lão già mù lấy 30 viên bạch bối mà ông đã hứa sẽ cho hắn trước đó 1 tháng. Thầm nghĩ không chừng vị tiền bối Hàn Sơn Khách này cũng là người thích trò chơi bài, mặc dù trước đây ông ta chưa từng lấy tuyệt kỹ từ Tiểu Hầu gia. Nhưng nếu như nhờ đó mà mở ra cánh cửa thế giới mới, khơi dậy sở thích nào đó, thì Lục Cảnh cũng có thể tranh thủ dùng những bạch bối còn lại để đổi với ông ta, nhờ ông ta hỗ trợ luyện đan.
Lục Cảnh vừa nghĩ vừa đi theo hướng dẫn của Tiểu Hầu gia, tiến sâu vào trong Kính Hồ cốc. Trước đây hắn còn tưởng rằng chỗ ở của thiếu nữ áo lục đã đủ hẻo lánh rồi, nhưng cho đến khi nghe Tiểu Hầu gia nói về chỗ ở của Hàn Sơn Khách thì Lục Cảnh mới biết Kính Hồ cốc này lớn đến mức nào. Cho dù hắn đã dùng khinh công để di chuyển, nhưng cũng phải mất gần nửa canh giờ mới đến chân vách núi phía đông. Sau đó lại đi vòng quanh vách núi đó một đoạn rất lớn, thì trước mắt mới thoáng đãng trở lại. Một thung lũng với cảnh sắc non xanh nước biếc hiện ra trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận