Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 244: Đứng lại

Chương 244: Dừng lại
Lục Cảnh kéo Thần Hán Khanh nhờ hắn xem giúp, mạng của hắn rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền. Sau khi xem xong, chính Thần Hán Khanh cũng cảm khái, không ngờ mạng của hắn lại đáng giá đến thế. Hơn nữa hắn cũng không thể không thừa nhận, 140 ngàn lượng bạc mỗi một lượng đều có lý do, có thể nói không hề đắt chút nào.
Nhưng cảm khái qua đi, Thần Hán Khanh cũng không thể không nói thật với Lục Cảnh, "Ta không có tiền."
"Không có tiền chỉ là chưa góp đủ sao, còn thiếu bao nhiêu?"
"Sai... Cơ hồ là toàn bộ." Thần Hán Khanh có chút xấu hổ, cúi đầu thấp hơn.
Thấy Lục Cảnh có vẻ không tin, Thần Hán Khanh cũng rơi vào giằng co.
Một lát sau, ngẩng đầu nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, thấy lúc này không có ai qua lại, mới lại nhỏ giọng nói, "Thần mỗ... cũng không phải xuất thân từ thế gia võ học, cha mẹ đều là dân thường Kỳ Châu, dựa vào trồng trọt mà sống, trong nhà không có nhiều tiền, ta tuy bái nhập Thần Quyền Môn, nhưng những năm gần đây chỉ dốc lòng tập võ, chưa từng phân tâm việc khác."
Thần Hán Khanh nói khá uyển chuyển, nhưng Lục Cảnh vẫn hiểu ra, xem ra hắn tuy là đệ tử của môn chủ Thần Quyền Môn Khương Tuấn, nhưng Khương Tuấn đoán chừng cũng không coi trọng hắn, không cho hắn sắp xếp việc gì để làm. Dốc lòng luyện võ gì đó rõ ràng chỉ là cái cớ, Giải Liên Thành võ si còn là bang chủ Thanh Trúc Bang đó thôi, có thấy hắn chậm trễ luyện công đâu. Thực tế, trong bang phái có không ít chức vụ chỉ treo cái danh, kiếm tiền trên lưng người khác, có chuyện gì liền để người bên dưới làm.
Cho nên nghe Thần Hán Khanh nói vậy, Lục Cảnh đã có chín mươi phần trăm chắc chắn hắn bị Thần Quyền Môn cho ra rìa. Bất quá cứ như vậy thì phiền phức, nếu Thần Hán Khanh không có tiền, Lục Cảnh cũng không biết còn có thể lấy gì từ hắn, cũng không thể lấy sắc được a? Tuy Thần Hán Khanh trừ đôi mắt không được ưa nhìn cho lắm, dáng vẻ cũng coi như đoan chính, nhưng mà việc đó có liên quan gì tới Lục Cảnh chứ?
Lục Cảnh vẫn không cam tâm, tiếp tục hỏi Thần Hán Khanh, "Ngoài cha mẹ ngươi ra, không có bạn bè thân thích nào giàu có sao?"
Thần Hán Khanh lắc đầu, chính khí lẫm liệt nói, "Thần mỗ không phải loại nịnh bợ, thấy ai có tiền liền nịnh bợ."
"..." Lục Cảnh nhìn vẻ mặt chính nghĩa của Thần Hán Khanh, cũng cạn ý tưởng, không biết nên làm sao moi ra tiền từ người hắn, nhưng cứ vậy mà bỏ qua thì Lục Cảnh lại có chút không nỡ.
Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể nói, "Vậy viết một chữ nợ đi, nói ngươi thiếu ta 140 ngàn, sau này từ từ trả, ừm, cũng không thể từ từ trả, cách trả thì ta quyết định, yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi đi g·iết người phóng hỏa, làm việc xằng bậy gì."
"Có thể." Thần Hán Khanh do dự một lát, vẫn gật đầu đồng ý.
Lục Cảnh có chút thay đổi cách nhìn về hắn, gia hỏa này dù một mực đòi hắn phải tham gia trận thi đấu nhỏ lần tới, nhưng vẫn coi như là phải trái rõ ràng, hơn nữa dám làm dám chịu. Chỉ là xem ra đúng là không có tiền đồ gì.
Lục Cảnh thở dài, kiếm tiền quả nhiên vẫn phải dựa vào chính mình a. Hắn bóc tấm chiến thư trên tường, sau đó về phòng lấy ra bút mực giấy nghiên, để Thần Hán Khanh viết thêm một điều khoản cuối cùng vào bản đổ ước, tiếp đó hai người lần lượt ấn dấu tay, như vậy cuộc hẹn chiến này coi như hoàn thành.
Thần Hán Khanh thở ra một hơi thật dài, như thể hoàn thành được một tâm nguyện vậy. Sau đó hắn cũng không nói thêm gì, chắp tay với Lục Cảnh, rồi định rời đi.
Nhưng hắn còn chưa ra đến cửa thì nghe ngoài cửa vọng vào một giọng nói, "Dừng lại."
Đợi Thần Hán Khanh nhìn rõ người tới, sắc mặt lập tức biến đổi, sau đó hai hàng lông mày còn lộ ra vẻ bối rối, như muốn bỏ chạy, nhưng cửa đã bị người vừa đến chặn lại.
Lục Cảnh ở phía sau tốt bụng nhắc nhở, "Leo tường."
Thần Hán Khanh nghe vậy hơi động lòng, nhưng lại thấy làm vậy có chút vô lễ, cuối cùng chỉ có thể đứng đờ người ở đó.
Sau đó chỉ thấy một thân ảnh từ ngoài cửa đi vào.
Lục Cảnh có chút bất ngờ, vì người tới trước kia cũng đã từng gặp hắn một lần.
"Ngươi là... Ôn Tiểu Xuyến?" Lục Cảnh hỏi cô gái trước mặt, lần trước khi hắn cùng Yến Quân luận võ, vì chút hiểu lầm mà Yến Quân còn mang cả nhân chứng đi theo, chính là Ôn Tiểu Xuyến, thất nữ của Ôn gia trước mắt này.
"Lục đại hiệp." Ôn Tiểu Xuyến nghe vậy cũng thi lễ với Lục Cảnh, nhưng ánh mắt nàng rất nhanh liền chuyển sang Thần Hán Khanh đang định chuồn đi. Nàng cười lạnh nói, "Thần đại ca vội vàng thế làm gì, là không muốn thấy ta sao?"
"Không, không phải." Thần Hán Khanh không dám nhìn vào mắt Ôn Tiểu Xuyến, ấp úng nói.
Ôn Tiểu Xuyến cũng lười vòng vo với hắn, nói thẳng, "Chiến thư đâu?"
"Ở chỗ ta." Lục Cảnh vung vẩy chiến thư trong tay, Ôn Tiểu Xuyến nhìn thấy hai dấu tay còn mới phía trên, không khỏi giật mình, "Các ngươi đã..."
"Không sai," thấy trốn không thoát, cuối cùng Thần Hán Khanh cũng không còn che giấu nữa, dứt khoát thừa nhận, "Hơn nữa việc này chắc giờ cả thư viện đã biết, có tờ chiến thư này hay không cũng không còn quan trọng nữa."
Ôn Tiểu Xuyến giận quá hóa cười, "Cũng chỉ vì tối qua trên tiệc rượu, ta nói một câu Lục Cảnh là người phiên phiên quân tử, không tranh lại vì thiên hạ trước, mà ngươi đã muốn chạy đến khiêu chiến hắn sao?"
Thần Hán Khanh đầu tiên là gật nhẹ đầu, sau lại nói tiếp, "Ôn cô nương tài năng và con mắt Thần mỗ từ trước đến nay đều rất khâm phục, trên giang hồ cũng nói con gái Ôn gia không nhìn nhầm, nhưng lần này ta muốn chứng minh ngươi nói sai, lần trước trận thi đấu nhỏ ta không kịp tham gia, nên lần tới ta muốn cùng Lục đại hiệp so tài cao thấp, cũng vì những người tu hành chính danh."
"Ngươi rốt cuộc là muốn vì người tu hành chính danh, hay là muốn cho mình được nổi danh?" Ôn Tiểu Xuyến cười khẩy hỏi.
Thần Hán Khanh im lặng. Và sự im lặng trong nhiều trường hợp vốn dĩ đã là một câu trả lời.
Ôn Tiểu Xuyến còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng những lời đến khóe miệng vẫn bị nàng nuốt trở vào, "Thôi đi, đây vốn là chuyện của riêng ngươi, ta Ôn Tiểu Xuyến tài đức gì, cũng không thể thay đổi quyết định của người khác, ngươi muốn làm gì thì cứ làm vậy đi."
Thần Hán Khanh thấy Ôn Tiểu Xuyến quay mặt đi chỗ khác, tựa hồ không có ý định phản ứng đến hắn nữa, nhưng sau đó hắn vẫn chắp tay thi lễ với Ôn Tiểu Xuyến, rồi tiếp tục đi ra phía ngoài.
Chỉ là khi đi tới cửa, hắn lại dừng bước, yếu ớt bỏ lại một câu, "Ngươi quả nhiên vẫn còn lưu ý đến hắn, nếu không sao vừa nghe tin liền vội chạy đến, nhưng không sao, ta cũng sẽ chứng minh bản thân."
Ôn Tiểu Xuyến tức điên lên với câu nói cuối cùng của hắn, "Ngươi cảm thấy ta ngăn cản cuộc tỉ thí này của các ngươi, là vì tốt cho hắn sao?"
Cuối cùng nàng lại thở dài, ngữ khí có chút chậm lại, "Thần đại ca, ngươi khó lắm mới có được bí đỉnh loại A, có thiên phú xuất chúng trên con đường tu hành, lúc này ngươi nên giữ vững tâm thần tu luyện cho tốt, không ngừng tôi luyện bản thân, đến lúc đó danh tiếng tự nhiên sẽ đến như nước chảy, sao phải nóng vội như vậy?"
"Vì ta không thể chờ lâu đến vậy." Thần Hán Khanh nhìn Ôn Tiểu Xuyến với ánh mắt phức tạp.
Nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ nhìn Ôn Tiểu Xuyến thêm một cái nữa rồi rời khỏi sân nhỏ của Lục Cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận