Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 07: Vừa đứng đến cùng

Chương 07: Vừa đứng đến cùng Nếu như đổi thành Chương lão gia tử hoặc người khác luyện võ mà ở đây lúc này, có lẽ đã không nhịn được mà kêu lên một tiếng hay, chiêu "hạc mổ" này trước tiên đánh lừa, hư thực kết hợp, hơn nữa biến chiêu nhanh gọn không loạn, đủ thấy người ra chiêu đã hiểu rõ đường quyền pháp này, hoàn toàn xứng đáng với tiếng hét đó.
Đáng tiếc, đối thủ của Tần tiểu đầu hôm nay là Lục Cảnh, một bộ thao tác hoa hòe hoa sói này của hắn chỉ đơn giản là ném mị cho kẻ mù, Lục Cảnh căn bản không hề nghĩ tới Tần tiểu đầu lại đột nhiên xuất thủ tập kích hắn, lúc này còn đang ngơ ngác nhìn đối phương, hoàn toàn không phản ứng gì. Trên thực tế, dù Lục Cảnh sớm biết Tần tiểu đầu sẽ ra tay thì phỏng chừng cũng không khác gì.
Hắn mới luyện võ chưa bao lâu, vẫn còn ở giai đoạn nhập môn "trạm cọc", khí cảm còn chưa có, muốn nội lực không có nội lực, muốn chiêu thức không có chiêu thức, ngay cả mới vào trò chơi mà tạo nhân vật cũng không bằng, dù sao nhân vật mới tạo vừa đăng nhập cơ bản cũng có kỹ năng "trọng kích" tặng kèm giữ thể diện. Còn Lục Cảnh lúc này đối mặt giao đấu, giao diện bảng thì trắng xóa như tuyết, ngoài việc "treo máy" thì chẳng có lựa chọn nào khác.
Chỉ trong nháy mắt, bụng Lục Cảnh đã phải chịu một bộ "thất liên mổ", nhưng nơi bị đánh lại không truyền đến cảm giác đau đớn như mong muốn, ngược lại, vùng đan điền căng đau từ sáng sớm, giờ khắc này như tìm được chỗ trút, một luồng nước ấm tranh nhau chen lấn theo kinh mạch của hắn chảy đến nơi bị mổ, rồi lại một mạch theo ngón tay kia chảy vào trong cơ thể Tần tiểu đầu.
Toàn bộ quá trình khiến Lục Cảnh thiếu chút nữa là không nhịn được mà kêu thành tiếng, cũng may là vì giữ ý cho Tần tiểu đầu nên hắn đã cố nhịn. Ngoài ra, trong lòng Lục Cảnh cũng âm thầm mong chờ Tần tiểu đầu giáng thêm mấy chiêu nữa, chỉ mấy chiêu vừa rồi thôi mà hắn cảm thấy còn hữu dụng hơn việc mình vác ngô tới trưa, hiệu quả gần như tức thì, cảm giác căng đau ở đan điền đã tan biến đi không ít.
Thế nhưng, chiêu công kích mà Lục Cảnh mong ngóng đã chuẩn bị lại không đúng hạn mà đến.
Tần tiểu đầu khi ra chiêu thì trong đầu đã loé lên rất nhiều ý niệm, hắn nghe người ở tiệm gạo nói Lục Cảnh có thể một mình vác 6 bao ngô mà mặt không biến sắc, vì vậy mà nhận định Lục Cảnh mang trong mình võ công, nên lần ra tay này đã không hề lưu tình, dốc hết toàn lực.
Chỉ là không ngờ rằng, Lục Cảnh tuổi còn trẻ mà lại có thể bình tĩnh đến thế, mặc dù bị hắn giành được tiên cơ, nhưng gặp nguy mà không loạn, không hề phá chiêu lung tung mà chỉ đứng im tại chỗ, xem ra như muốn áp dụng chiến lược "hậu phát chế nhân".
Tần tiểu đầu không dám khinh suất, không chờ chiêu thức trở nên già đã dứt khoát đổi chiêu, "mỏ hạc" từ mở chuyển đóng, một chiêu "Bạch Hạc Nhập Thủy" nhắm thẳng vào hạ bộ của Lục Cảnh, kết quả thiếu niên vẫn như cũ không hề động đậy.
Quả nhiên đã bị nhìn thấu sao? Thần sắc của Tần tiểu đầu càng thêm ngưng trọng, chỉ là đến nước này hắn đã không có đường lùi. Sau lần biến chiêu đặc sắc vừa rồi, hắn đã mất đi không gian biến chiêu, hơn nữa dù hắn có thể biến chiêu, thì phỏng chừng cũng vẫn sẽ bị đối phương nhìn thấu mà thôi, chỉ tự chuốc nhục vào mình.
Vì thế, hắn dứt khoát hạ quyết tâm liều mạng, không còn do dự mà trực tiếp dồn toàn lực, đánh về phía bụng dưới của Lục Cảnh. Có lẽ chiêu này không phù hợp với ý chính "linh động phiêu dật" của "Hạc Thủ", nhưng vào giờ phút này, nó lại là một quyết định vô cùng sáng suốt.
Tần tiểu đầu coi thường việc Lục Cảnh tuổi trẻ, cho rằng Lục Cảnh cho dù có luyện công từ nhỏ, đến bây giờ cũng chỉ mới vài năm, cho dù nhãn lực có tốt, chiêu thức có tinh diệu thì tu vi nội công cũng rất khó mà thâm sâu. Còn Tần tiểu đầu đã luyện võ 16 năm, tự nghĩ rằng ở mặt này hắn vẫn có thể đè ép Lục Cảnh một đầu.
Đã không được ở chiêu thức, vậy thì so nội lực vậy!
Tần tiểu đầu trở nên hung hăng, dồn khí vào đầu ngón tay, mắt thấy sắp mổ trúng Lục Cảnh, nhưng Lục Cảnh vẫn không hề có bất kỳ phản ứng nào, đến lúc này, Tần tiểu đầu không khỏi có chút dao động, dù có "lấy tĩnh chế động", "hậu phát chế nhân" thì bây giờ cũng nên ra chiêu chứ.
Lẽ nào gia hỏa này thật sự mới tập võ chưa được 1 ngày như lời hắn nói sao?
Trong đầu Tần tiểu đầu dù nảy ra ý nghĩ như vậy nhưng vẫn không thu tay, vạn nhất đối phương muốn dùng chiêu này để mê hoặc hắn thì sao, chờ hắn thu công lộ ra sơ hở liền đột nhiên phản kích thì chẳng phải hắn sẽ lật thuyền trong mương hay sao? Hơn nữa Tần tiểu đầu hiện giờ có muốn thu cũng không được, "thu phóng tự nhiên" đó ít nhất phải là cao thủ nhất lưu mới có thể làm được, hắn còn kém xa lắm.
Vì thế một kích này cuối cùng vẫn rắn chắc rơi vào bụng Lục Cảnh. Tần tiểu đầu đã không làm thì thôi, mà đã làm thì làm cho xong, một kích trúng đích thì lại không khách khí bồi thêm sáu lần nữa, trực tiếp đánh xong một bộ "Bạch Hạc Thất Mổ", tiêu sái lưu loát, rồi sau đó… thì không có sau đó.
Tần tiểu đầu chỉ cảm thấy một luồng nội lực dồi dào đến mức khó mà tưởng tượng được, kinh khủng đến mức dọc theo ngón trỏ của hắn như thể đang bị lộn ngược mà chui vào kinh mạch của hắn, chút ít nội lực đáng thương của hắn hoàn toàn không thể nào ngăn cản, như thể một thư sinh yếu đuối trơ mắt nhìn một đám dũng tướng mặc giáp cầm vũ khí xâm nhập vào phòng mình, nhưng ngay cả cơ hội ra sức hét một tiếng cũng không có.
Chiếc ghế đẩu trong nháy mắt liền tan nát, còn Tần tiểu đầu thì cả người bay về phía sau, lưng va vào lan can gỗ chạm khắc ở tầng 2 của trà phường, chưa kịp để Lục Cảnh đưa tay kéo thì lại đụng gãy mấy chiếc lan can rồi rơi xuống tầng 1.
Đám người kia thấy thế không khỏi kinh hãi, hai người vội vàng tiến lên đỡ lão đại của mình, ba người còn lại thì nhấc "tiếu bổng" định xông lên tầng để liều mạng với Lục Cảnh.
Có điều mới đi được vài bước, liền nghe sau lưng Tần tiểu đầu khàn khàn lên tiếng, "Đừng đi! Các ngươi không phải đối thủ của hắn."
Nói đến đây cổ họng Tần tiểu đầu lại thấy ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng sau cùng không thể nhịn được nữa, chỉ kịp dặn lại một câu "Để hắn đi", rồi cứ thế ngồi dưới đất vận công điều tức, thậm chí đến cả việc đứng dậy đi đến chỗ không ai quấy rầy cũng không thể làm được.
Lục Cảnh đứng ở tầng 2 của trà phường, ngơ ngác nhìn Tần tiểu đầu đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa ở dưới lầu, lại nghĩ đến mình chỉ đơn giản là muốn xin nghỉ, không hiểu sao tình thế lại phát triển đến mức này.
Hắn có ý muốn xuống giải thích một chút để cởi bỏ hiểu lầm, nhưng mà nhìn đám người cầm gậy đang bao vây lấy Tần tiểu đầu, dáng vẻ như đang lâm đại địch, Lục Cảnh đoán rằng chỉ cần mình bước xuống có lẽ lại thêm một vòng gió tanh mưa máu mới.
Hơn nữa, nói thật thì hắn cũng không biết nên giải thích thế nào, chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của hắn, là do Tần tiểu đầu ra tay trước, hắn chỉ đứng im không động đậy, ăn một bộ thất liên, sau đó thì Tần tiểu đầu tự thả mình nhảy xuống lầu.
Nếu không phải nhìn sắc mặt hiện giờ của Tần tiểu đầu thật sự không tốt, còn vừa mới nôn ra máu thì có lẽ Lục Cảnh đã không nhịn được mà nghi ngờ đối phương cố tình diễn kịch. Không thì sao đúng lúc khi hắn vừa lĩnh lương thì lại diễn ra một màn như vậy, cứ như có sắp xếp trước vậy.
Hắn nhìn xung quanh xuống lầu một hồi, rồi chú ý đến người hầu trà bên cạnh đang nhấp nhổm muốn động, có lẽ là đang muốn tìm hắn bàn chuyện tổn thất và đền bù của trà phường, chỉ là vì ngại vừa rồi hắn đã triển lộ một phen "thần công" nên vẫn đang cân nhắc xem mình nên chọn tiền hay là chọn mạng thì hơn.
Nhưng Lục Cảnh đã không cho hắn thêm cơ hội sống dở chết dở nào. Oan có đầu nợ có chủ, đánh nhau làm hỏng đồ người ta thì đền tiền là lẽ đương nhiên, chứ ai lại đi đòi người bị đánh bồi thường chứ?
Lục Cảnh chỉ xuống lầu, ra hiệu cho người hầu trà đi đòi tiền đám người của Tần tiểu đầu kia, sau đó không để đối phương có cơ hội mở miệng, thẳng xuống thang lầu, nhờ vào dư uy "vừa đứng" lúc trước, rốt cuộc không ai dám cản hắn nữa, chỉ là khi Lục Cảnh đi đến cửa thì đám người che chở Tần tiểu đầu ở ngoài cửa rõ ràng đều rất căng thẳng.
Một người trong số đó còn đang cầm "tiếu bổng", mặt đầy bi phẫn nói với Lục Cảnh, "Tiểu tử đừng có khinh người quá đáng!"
Lục Cảnh liếc nhìn, cũng may cuối cùng vẫn nhịn được không nói gì xúc động, lắc đầu, quay người biến mất vào dòng người nhộn nhịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận