Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 555: Hồng Châu

Hồng Châu năm nay chỉ mới 27, 28 tuổi. Hơn nữa, vì không phải lo lắng về cơm áo, lại được chăm sóc cẩn thận, nên dung mạo của nàng gần như không thay đổi nhiều so với thời còn trẻ. Chỉ là giữa đôi lông mày đã bớt đi vài phần nét quyến rũ, thay vào đó là vẻ dịu dàng, nhã nhặn. Nàng bảo hạ nhân mời ba người Lục Cảnh vào. Sau khi nghe Phí bộ đầu nói rõ ý đồ đến, nước mắt nàng liền trào ra, chảy dài trên má.
“Ta thật sự có lỗi với Tăng lang, khi còn trẻ ham chơi, bạc tình bạc nghĩa. Lại nghe lời mụ mụ và các tỷ tỷ trong lầu, cho rằng lời đàn ông đều không đáng tin, khiến bọn ta kỵ nhất là động tình. Chỉ cần không động tình, với nhan sắc của ta, tự nhiên có thể khiến đàn ông cam tâm tình nguyện dâng tiền bạc.” “Như vậy, cho dù không gặp được lương duyên, đợi đến khi tuổi già sức yếu cũng không cần phải lo lắng về kế sinh nhai.”
Hồng Châu thở dài: “Lúc đó, ta một mực tin vào lời này, nên khi gặp Tăng lang, ta cho rằng hắn cũng không khác gì những ân khách khác của ta.” "Lần đầu ta gặp hắn, hắn đến cùng bạn, chỉ là không thoải mái như người bạn kia, có vẻ hơi câu nệ, thấy ta thì liền lập tức dời ánh mắt đi nơi khác. Ta biết phải đối phó với loại đàn ông này thế nào.” "Không lập tức liếc mắt đưa tình với hắn, ngược lại tán gẫu cùng hắn về thơ từ tiểu thuyết, còn đánh đàn cho hắn nghe, để hắn dần mở lòng.” "Sau này, hắn trò chuyện rất hợp với ta, còn không ngừng cảm khái rằng tài hoa như ta lại phải lưu lạc phong trần, thật đáng tiếc.” “Trong lòng ta lại thấy buồn cười, nếu không phải từ nhỏ đã bị bán vào thanh lâu, thì mấy thứ thi từ ca phú này ta biết lấy đâu ra để học? Dù sao có người chi tiền để nghe mình tâm sự vẫn rất tốt, đáng tiếc là cái gã họ Tăng đó lại có chút keo kiệt, chỉ mồm mép thì hay chứ đến khi ra về lại không thưởng cho ta một đồng nào.” "Kết quả không qua mấy ngày, hắn đã tìm đến ta lần nữa, chẳng những trả tiền thưởng cho lần trước, còn mang hai tập thơ đến tặng.”
"Thấy hắn ngốc nghếch, nhưng lại rất hào phóng, thế là ta cũng lên tinh thần tiếp tục đối phó với hắn, chuyện chúng ta nói chuyện không chỉ còn giới hạn ở thi ca nữa." "Hắn chia sẻ những sinh hoạt thường ngày của mình, kể về những người bạn, kể chuyện lạ hắn gặp trên đường hai lần lên kinh thi. Những điều này ngược lại rất thú vị. Dù sao làm cái nghề này như chúng ta, bình thường cũng ít khi ra ngoài, nói chi đến chuyện rời khỏi Ổ Giang thành. Ta luôn rất hiếu kỳ về thế giới bên ngoài.” “Hắn cũng hỏi về thân thế của ta, nhưng thân thế của ta rất nhàm chán, cha mẹ đều là tá điền. Cha một lần ham cờ bạc đã đem cả ta thế vào. Sau đó, ta bị bán đi mấy lần, cuối cùng được mụ mụ chọn, bước vào con đường này.” “May mà mụ mụ đã dạy ta phải nói thế nào trong tình huống này, ta bèn nói với hắn rằng ta là con nhà thư hương, chỉ là sau này cha bị cường đạo g·i·ế·t c·h·ế·t, người trong tộc lại thôn tính gia sản của cha, đuổi hai mẹ con ta ra đường.” “Chẳng bao lâu thì mẹ ta c·h·ế·t b·ệ·n·h, để có tiền mai táng cho mẹ, ta đành phải bán mình. Thật ra các ngươi cứ hỏi mấy cô nương trong lầu mà xem, câu chuyện của họ cũng đều tương tự nhau cả thôi.” "Bình thường những vị ân khách có kinh nghiệm, phần lớn chỉ cười, thậm chí căn bản không thèm hỏi những câu ngây thơ như vậy, nhưng hắn lại coi là thật, còn thề muốn cưới ta, bảo vệ ta không còn bị k·h·i·n·h ·d·ễ.” “Ta vốn không phản đối chuyện xuất giá, nhưng sau khi tìm hiểu về hắn, ta thấy hắn cũng không quá giàu, cho nên cũng không hứng thú lắm với việc gả cho hắn. Tuy nhiên bề ngoài, ta vẫn muốn làm ra vẻ cảm động.” "Mụ mụ nói đàn ông là như vậy, chỉ khi nào ngươi thỏa mãn được bọn hắn trước thì bọn hắn mới dùng tiền của mình để thỏa mãn ngươi.” "Nhưng phải thừa nhận, trong lúc ở chung với hắn, ta đã thực sự cảm động bởi sự chân thành của hắn, vô tình động lòng, thậm chí vào đêm cuối cùng, khi hắn nói muốn dẫn ta đi, ta đã thực sự do dự một chút.” "Thế nhưng, ta vẫn lùi bước, vì ta không biết hai ta có thể đi đâu, dù trốn ra khỏi thành, nhưng đợi đến khi hết tiền thì vẫn sẽ phải đi vào đường cùng." “Cho nên ta khuyên hắn hãy tỉnh táo lại, bàn bạc kỹ hơn. Nhưng sắc mặt hắn rất k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, hắn nói đã tiêu hết tất cả tiền rồi. Nếu như ta không đi cùng, sẽ không còn được gặp lại nhau nữa.” "Còn nói đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, ta bị hắn làm cho luống cuống, liền nói với hắn những gì trước kia ta nói đều là gạt hắn, rằng ta cũng nói vậy với những người đàn ông khác để moi hết tiền của họ." "Vừa thốt ra câu đó, ta đã hối hận rồi, ta mãi mãi không thể nào quên được biểu hiện trên gương mặt hắn lúc đó." Hồng Châu nói: "Nó thậm chí không phải là thất vọng, mà là. . . t·r·ố·ng r·ỗ·n·g, cả người hắn như bị móc hết tất cả, m·ấ·t đi hết sinh khí." "Ta hơi lo cho hắn, bèn khuyên hắn về nhà. Nhưng không ngờ hắn không nói hai lời, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ." Hồng Châu nói đến đây thì dừng lại, vẻ mặt trở nên vô cùng cay đắng: “Là ta h·ạ·i hắn... là ta h·ạ·i hắn nhảy xuống. Ta không nên nói ra những lời làm tổn thương người như vậy. Nếu có thể chọn lại một lần, ta tình nguyện cùng hắn ra khỏi thành, dù chẳng bao lâu sau chúng ta sẽ hết đường xoay xở.”
"Khi còn trẻ chúng ta thường gặp nhiều người, gặp được người đối tốt với mình cũng không quá để trong lòng, bởi vì nghĩ bỏ lỡ người này, phía sau vẫn còn người khác đang chờ đợi mình, nhưng sự thật thường rất t·à·n k·h·ố·c." “Sau khi hắn c·h·ế·t, ta cũng không thể quay lại những ngày tháng thả mình vào nhan sắc và thú vui kia được nữa. Vì cuối cùng ta sẽ không tự chủ được mà nhớ đến hắn, nhớ đến cái đêm hắn thả mình nhảy xuống. Cũng may lúc đó ta còn đủ trẻ, tìm một vị ân khách cũ mà gả cho, làm ngoại thất cho hắn." Hồng Châu vừa nói vừa nhìn Lục Cảnh và hai người: "Không biết vì sao các vị bỗng nhiên lại có hứng thú với câu chuyện này vậy?"
Lục Cảnh không vội trả lời, mà trước tiên nhìn Phí bộ đầu. Phí bộ đầu lập tức hiểu ý: "Lục đại hiệp, Hạ nữ hiệp, ta chợt nhớ ra nha môn còn việc chưa xong, xin phép đi trước. Nếu hai vị còn việc gì khác cần ta hỗ trợ thì cứ đến nha môn tìm ta nhé.” "Vất vả rồi." Lục Cảnh lần nữa cảm ơn.
Đợi Phí bộ đầu đi rồi, Hạ Hòe mới trịnh trọng mở lời: "Chúng ta muốn mời bà giúp một chuyện.” “Giúp? Ta có thể giúp gì được?” Hồng Châu có vẻ hơi mờ mịt. “Gần đây trong thành xảy ra nhiều vụ án m·ạ·n·g ở thanh lâu, không biết phu nhân có nghe qua chưa?” “Có nghe thấy.” Hồng Châu gật đầu, sau đó nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt khẽ biến: "Các người chẳng lẽ cho rằng chuyện này có liên quan đến Tăng lang sao, là. . . là. . . hồn ma hắn quay về t·r·ả t·h·ù?" “Có lẽ vậy.” Hạ Hòe vẫn nhớ những điều đã được học, cũng không định tiết lộ sự tồn tại của ma quỷ, viện cớ thần quỷ cũng là một lựa chọn tốt. “Vậy tại sao hắn không trực tiếp đến tìm ta?” Hồng Châu lẩm bẩm.
Hạ Hòe không trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi ngược lại: "Nếu có biện pháp có thể làm cho hồn ma Tăng thư sinh yên nghỉ, không biết phu nhân có sẵn lòng mạo hiểm một chút không?" Hồng Châu thật sự do dự một lát rồi gật đầu: “Đương nhiên, ta cần làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận