Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 103: Chọn khóa

Chương 103: Chọn khóa
Ba môn học ai cũng muốn nghe, ngoài "Bí lực chân giải" của giáo sư Trịnh, còn có "Quỷ vật tham bí" của giáo sư Thôi và "Giám sát cần biết" của giáo sư Nhạc. Mỗi môn một buổi một tuần, cơ bản kéo dài một canh giờ, thời gian còn lại học viên tự sắp xếp. Có thể đi nghe các giáo sư khác giảng dạy, hoặc tự mình tu luyện. Cũng có thể đi dạo trong thư viện, xem có đụng được cao nhân tiền bối ẩn cư hay không, nếu lấy được lòng đối phương, có thể nhận được cơ duyên. Cũng có thể thử tìm quỷ vật giấu trong thư viện, nhưng kết quả tốt xấu thì khó nói. Như Lục Cảnh thấy con sơn tiêu trước đó, nhiều người mất bảo binh vì nó, còn Lục Cảnh thì từ chỗ con hầu tử kia có được món vũ khí tiện tay. Thậm chí có thể rời thư viện về kinh đô du ngoạn thư giãn cũng không phải là không được, thư viện khá thoải mái ở phương diện này, cho mỗi học viên tự do lớn nhất.
Cũng chính vì thế, các học viên càng cẩn trọng khi lựa chọn. Ba năm học tập ở thư viện rất quý giá. Thời gian mỗi người mỗi ngày có hạn, một ngày mười hai canh giờ, không ai hơn không ai kém. Đi giảng đường nghe giảng thì trong thời gian đó không tu luyện được, tương tự, đi dạo thư viện hay tìm kiếm quỷ vật thì không nghe giảng được. Tóm lại, ai cũng cần cân nhắc kỹ lưỡng để phân phối thời gian hợp lý. Đó cũng là bài học đầu tiên thư viện dành cho người mới. Muốn tất cả mọi thứ đều chu toàn là không thực tế, như việc nghe giảng chẳng hạn, "Bí lực chân giải" của giáo sư Trịnh chỉ dạy cách khai mở bí lực tu luyện. Nhưng muốn thực sự lợi dụng được bí lực, vẫn phải đi nghe các giáo sư khác, ví dụ như môn "Pháp thuật" của giáo sư Tôn, môn "Trận pháp" của Hoàng giám viện, hay "Phù lục" của giáo sư Hàn... Ngoài ra còn các môn luyện đan, luyện khí liên quan đến bí lực. Dù thời gian các giáo sư dạy không trùng nhau, nếu lớp nào cũng nghe, học viên đó căn bản không có thời gian tu luyện riêng. Kết quả là cái gì cũng biết chút đỉnh nhưng chẳng giỏi cái gì. Do vậy, ngay trong buổi đầu tiên của lớp "Bí lực chân giải", giáo sư Trịnh đã khuyên học viên, ở thư viện học, điều quan trọng nhất là đừng tham lam. Chọn hướng mình thấy hứng thú hoặc am hiểu sớm bao nhiêu thì càng có lợi cho việc tu hành sau này bấy nhiêu, ngay cả các giáo sư thư viện cũng vậy, ai cũng có thế mạnh riêng. Bình thường khi sử dụng bí lực thì chọn một môn chủ tu, tập trung tinh lực vào đó, rồi chọn một hai môn phụ tu, giúp phong phú các lựa chọn chiến đấu. Giống như Lục Cảnh từng gặp hai vị tiền bối Cốc Trọng Lăng và Tỉnh Hướng trong Biệt Hữu Động thiên, đó là sự phối hợp kinh điển. Cốc Trọng Lăng chủ tu Ngự kiếm thuật, một chiêu này làm mưa làm gió, một kiếm phá vạn pháp, nhưng Lục Cảnh cũng thấy hắn dùng Định Thân thuật, còn Tỉnh Hướng thì am hiểu nhất về trận pháp, việc đầu tiên khi đối địch là dùng trận pháp giải quyết, và cũng sẽ dựa vào pháp thuật.
Nhưng những môn liên quan đến bí lực không liên quan lắm đến Lục Cảnh. Ngoài ra, thư viện còn có các lớp võ học, giúp học viên đang ở các cảnh giới võ công tiếp tục nâng cao, nhưng Lục Cảnh cũng không cần đến. Mà tính ra, số môn học hắn có thể nghe không nhiều lắm. Ngoài "Quỷ vật tham bí" của giáo sư Thôi và "Giám sát cần biết" của giáo sư Nhạc, còn có một môn khảo thí 《 Quỷ Vật Chí 》 và một môn "Lịch sử ti thiên giám và quan diễn thiên tượng". Trong đó, Lục Cảnh hiểu khảo thí 《 Quỷ Vật Chí 》 như một nhánh của môn "Quỷ vật tham bí", giới thiệu chi tiết quỷ vật trong 《 Quỷ Vật Chí 》, có lẽ vì thấy mới mẻ thú vị, hoặc do giáo sư Thôi quá nhiệt tình giới thiệu, mà người chọn học ngược lại không ít. Ngược lại, người nghe "Lịch sử ti thiên giám và quan diễn thiên tượng" thì rõ ràng ít hơn. Giảng đường của ti thiên giám chỉ có lưa thưa không đến 30 người, lịch sử mà, luôn nhàm chán không thú vị, với lại học rồi thấy chẳng giúp ích gì cho việc chiến đấu, các cao nhân tiền bối đều không có, chỉ giúp tăng thêm kiến thức. Còn môn "Quan diễn thiên tượng" thì càng bất thường. Theo lý thuyết, chỉ mỗi môn này là chuyên ngành của ti thiên giám, sinh viên ti thiên giám đường đường chính chính bắt buộc học. Nhưng thực tế người muốn học lại chỉ có ba người. Ngoài Lục Cảnh ra, một là tiểu đạo trẻ tuổi xuất thân từ đạo quán gần kinh đô, và... Yến Quân.
Đúng vậy, Lục Cảnh không ngờ Yến Quân cũng chọn môn nhìn có vẻ vô dụng này, và đây cũng là lần đầu Lục Cảnh gặp vị truyền nhân Vân Thủy Tĩnh Từ Các, người hơn hắn một bậc trên thiên Cơ bảng. Vị người trẻ tuổi số một này quả nhiên xứng danh, dù nàng xuất hiện ở đâu, làm gì, đều vô thức thu hút ánh nhìn xung quanh. Nếu Qùy như trăng sáng soi mình xuống sông, lạnh lùng trong trẻo, Hạ Hòe như nụ hoa đào trong sân nhà, hồn nhiên ngây thơ, thì Yến Quân lại như một khối bạch ngọc. Không chút tì vết, nhìn từ góc độ nào cũng không thấy điểm nào thiếu sót. Đối diện người hoàn hảo như vậy, đa số người thường chỉ cần đứng cạnh đã thấy tự ti, thậm chí lòng ghen tị cũng không dám nhen nhóm. Giống như tiểu đạo trẻ tuổi họ Tạ bên cạnh Lục Cảnh, nhìn Yến Quân từ lần đầu gặp đã không thể rời mắt, rồi đỏ mặt, vội cúi đầu. Như thể chỉ nhìn như vậy đã là một sự khinh nhờn đối với giai nhân. Còn Yến Quân bên kia cũng thấy hai người trong giảng đường, rồi khá tự nhiên hỏi thăm tiểu đạo và Lục Cảnh. Lục Cảnh thầm tán thưởng, quả nhiên, ngay cả tính cách và cử chỉ cũng không có gì để chê. Nhưng hắn cũng nhận ra ánh mắt Yến Quân có vẻ dừng trên người hắn lâu hơn so với tiểu đạo Tạ. Lục Cảnh tất nhiên không tự cho là mình có sức hút đến mức Yến Quân vừa gặp đã yêu, thực tế những gì xảy ra với hắn bây giờ khiến hắn khá là được chú ý ở mọi nơi. Chỉ khác với sự chú ý của Yến Quân, hắn thuộc kiểu bị người khác vây xem như động vật trong sở thú. Dù sao thì viết chữ ba ngày ở chỗ giáo sư Trịnh vẫn chưa biến thành kim, lục lại lịch sử thư viện, hắn có lẽ là trường hợp độc nhất. Lục Cảnh đổi vị trí suy nghĩ, thấy mình cũng tám phần sẽ nhìn nhiều, nên rất hiểu sự hiếu kỳ của tân sinh đối với hắn, cũng không giận gì.
Không lâu sau, vị giáo sư già dạy quan diễn thiên tượng từ ngoài giảng đường đi vào. Tuổi ông trông đã khoảng 70-80, tóc đều hoa râm, ngay cả đi đứng cũng không lưu loát lắm, chống một chiếc quải trượng. Vào nhà nhìn quanh thấy chỉ có ba học sinh, rồi chậm rãi di chuyển về phía trước, mất một lúc lâu mới ngồi được vào chiếc ghế bành. Sau đó ho khẽ rồi nói, "Nói xem, vì sao các ngươi tới nghe ta dạy học."
Bạn cần đăng nhập để bình luận